Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 933: Chương 933: Chương 933: Trận chiến thiên sư 2




Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương, trong mắt phóng ra hào quang giống như dã thú.

Tuy mình thất bại thảm hại, nhưng chỉ cần có thể đánh bại Diệp Thiếu Dương, mình vẫn có thể đòi về thể diện, dựa theo trước đó ước định, trở thành đệ tử số một của giới pháp thuật.

Long Dương chân nhân đột nhiên chạy tới, chắp tay nói: “Hai vị thiên sư, trận pháp sắp thành, mong hai vị phong ấn yêu vương trước, sau đó lại đấu pháp...”

Diệp Thiếu Dương nói: “Long Dương sư thúc, không phải ta không lấy đại cục làm trọng, bảo ta cùng người như thế kề vai chiến đấu, căn bản không làm được. Ta lo lắng hắn đâm sau lưng, làm sao có thể toàn lực ứng phó? Đấu pháp kết thúc, ta tự nhiên toàn lực ứng phó, đối phó yêu vương!”

Long Dương chân nhân còn muốn nói gì, Thích Tín Vô tuyên một tiếng phật hiệu. “Mọi sự đều nhân quả, vẫn là để bọn họ giải quyết xong nhân quả của bản thân, tiêu trừ nghiệp chướng trước, về sau tập trung tâm thần đối phó yêu vương đi.”

Trương Vô Sinh đem Long Dương chân nhân gọi tới bên người, thấp giọng nói: “Hai phái bọn họ tranh chấp, phát triển đến nước này, người khác đã không quản được, để bọn họ tự giải quyết đi, Long Hổ sơn chúng ta tránh còn không kịp, tuyệt đối không thể tham dự! Xem kịch là được rồi.”

Toàn bộ mọi người cũng đều ôm loại tâm tính này, nhìn hai vị thiên sư trẻ tuổi, vẻ mặt tràn ngập chờ mong không che giấu được.

“Ta chờ ngươi rất lâu rồi.” Lăng Vũ Hiên nhìn Diệp Thiếu Dương, vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, “Thiên sư bài ngươi mang theo không, đừng đợi thua, lại nói sạo không mang.”

Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, xông lên.

Lăng Vũ Hiên cũng giơ Đả Thần Tiên, phi thân mà lên.

Hai người nháy mắt đánh quấn lấy nhau, cũng không dùng bất cứ pháp thuật nào, chỉ là thể thuật vật lộn với nhau, ngươi tiến ta lui, tốc độ cực nhanh, người ta xem hoa cả mắt.

Tiểu Mã kéo lão Quách một cái, buồn bực nói: “Thế này sao đánh như võ lâm cao thủ, chỉ là chém chém chém, cũng không làm phép?”

“Vừa mới bắt đầu thôi, so đấu thể thuật trước, vội cái gì.” Lão Quách cúi đầu tiếp tục chơi di động.

Tiểu Mã nhìn thấy hắn đang chơi Candy Crush, nhíu mày nói: “Tôi nói này, sao anh giống như tuyệt không lo lắng cho Tiểu Diệp Tử?”

“Như thế nào cũng là thắng, có cái gì phải lo lắng. Chờ đánh tới thời điểm đặc sắc rồi xem.”

Tiểu Mã lườm hắn một cái, hai tay khum ở bên miệng, la lớn: “Tiểu Diệp Tử cố lên!” Quay đầu cổ động một đám đồng bạn, “Cùng nhau cổ vũ nào!”

Mấy người mắt trợn trắng nhìn hắn, cảm giác giống tên ngốc.

Nhạc Hằng dùng một loại ánh mắt đầy chờ mong xem hai bên chiến đấu, tựa như không kiềm chế được, phi thường muốn gia nhập chiến đấu, đột nhiên nhướng mày, ý thức được một ánh mắt rơi ở trên người mình, quay đầu nhìn, là Đạo Phong đang nhìn mình, nhưng lập tức đem ánh mắt dời đi.

Diệp Thiếu Dương và Lăng Vũ Hiên triền đấu cận thân mấy phút, đột nhiên hét lớn một tiếng, trường kiếm run run, đột phá phòng hộ của Đả Thần Tiên, chém một kiếm vào trên vai Lăng Vũ Hiên, huyết quang phun ra.

Lăng Vũ Hiên nghiến răng chịu đựng, tay trái kết ấn, hai ngón tay nâng mũi kiếm, dùng sức búng ra.

Diệp Thiếu Dương thuận thế cũng bắt một pháp quyết, đánh qua, hai người gặp chiêu giải chiêu, lại bắt đầu đấu ấn quyết.

Bốp bốp bốp... Mỗi một lần bàn tay va chạm, đều sẽ sinh ra một luồng linh lực công kích. Hai người quần áo bay tán loạn, người lại sừng sững bất động, mấy phút sau, toàn thân hai người đều bị ướt đẫm mồ hôi, tốc độ bắt quyết cũng càng lúc càng nhanh.

Diệp Thiếu Dương một lần ra tay, có thể biến hóa năm lần thủ quyết, Lăng Vũ Hiên cũng không kém, gặp chiêu giải chiêu, đấu quên hết tất cả.

“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy...” Đạo nhân áo vàng từ sau khi phát động Thập Tam Hung Tinh Trận, tự thân có vẻ nhàn, đứng ở yêu tinh thạch thượng quan khán chiến đấu, lúc này thấy đến hai người quỷ dị thủ pháp, cũng là nhịn không được tán thưởng ra tiếng.

Các đệ tử giới pháp thuật xem chiến, sớm đã kinh ngạc nói không ra lời, ai cũng cảm thấy không bằng.

Chỉ có một người không xem đấu pháp: Trần Lộ ngồi ở trên thân cây bên trái Đạo Phong, hai tay ôm mặt, một đôi mắt lấp lánh nhìn Đạo Phong.

“Đạo Phong...”

“Cái gì?” Đạo Phong liếc cô một cái.

“Không có việc gì tôi gọi anh chút thôi.” Thanh âm Trần Lộ mềm mại như nước.

Đạo Phong cạn lời, chỉ làm bộ nghiêm túc xem đấu pháp, không để ý đến cô nữa. Dương Cung Tử hừ một tiếng.

Phành!

Một tiếng vang lớn từ lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương và Lăng Vũ Hiên nối tiếp nhau bùng nổ, hai người đều tự lui lại mấy bước. Diệp Thiếu Dương khí định thần nhàn, Lăng Vũ Hiên lại âm thầm thở hổn hển, ánh mắt lạnh lùng, tung người về phía trước, đánh ra ba tấm linh phù, lấy con số tam tài, lắc lư hướng Diệp Thiếu Dương bay tới.

Diệp Thiếu Dương cũng đánh ra bốn tấm linh phù, bày thành tứ tượng phù trận, đón đánh.

Hai phù trận va chạm, tam tài trận của Lăng Vũ Hiên bị phá, linh phù nháy mắt bay xuống, hắn lập tức lại đánh ra hai tấm linh phù, niệm chú xong, trên linh phù sáng lên thủy quang mông lung, phá tứ tượng trận của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một tấm Chân Hỏa Phù, đánh ra, hóa thành một mảng Tử Vi Thiên Hỏa, đem thủy sinh phù của Lăng Vũ Hiên nướng khô, đốt thành tro, hướng trên mặt Lăng Vũ Hiên bay đi.

Lăng Vũ Hiên không nhanh không chậm, lại tế ra hai tấm huyền thủy phù so với thủy sinh phù càng mạnh hơn, tựa như hai con rồng hút nước, một trên một dưới, dập tắt Tử Vi Thiên Hỏa.

Diệp Thiếu Dương lại vẽ một lá bùa, niệm chú xong, ném lên trên không, lập tức sinh ra một đợt cuồng phong, kẹp lẫn cát bụi, hướng huyền thủy phù cuốn tới...

Đấu xong thể thuật cùng bắt quyết, hai người lại đấu linh phù. Mới đầu còn là gặp phù phá phù, về sau một lá bùa không đủ, hai người nhanh chóng vẽ bùa, đánh bùa, trong lúc nhất thời không trung phụ cận hai người linh phù bay loạn, các loại tương sinh tương khắc, va chạm không ngừng, người xem hoa cả mắt, nhìn mà than thở.

Các đạo sĩ bài vị thấp kia, mỗi người vẻ mặt phức tạp, kìm lòng không được vươn hai tay, theo tiết tấu thủ pháp của hai người, đánh bùa theo.

Đạo môn phù thuật, có phân chia “Trương, đạo, thủ”, giống như “Thức, chiêu” của cao thủ võ lâm, một đạo phù là mấy tấm tạo thành, hình thành phù trận, một đạo phù phía trước còn chưa hết, một đạo phù sau lại đánh ra, xưng một thủ, chờ một thủ phù kết thúc, va chạm với đối phương hoặc linh lực biến mất, một lần nữa đánh ra, lại là một lần nữa tính toán.

Đạo sĩ bài vị chân nhân, ở trong một thủ phù có thể liên tục đánh ra ba, bốn đạo phù, đã tính là cao minh. Mà Diệp Thiếu Dương và Lăng Vũ Hiên, ít nhất bước khởi đầu đều là sáu đạo phù, có đôi khi chiến đấu kịch liệt, thậm chí có thể một hơi đánh ra tám chín đạo phù, quả thực làm đám người vây xem kinh ngạc vì người trời.

Có mỗi một thủ mới bắt đầu, đạo sĩ vây xem liền nhịn không được vươn hai tay, mô phỏng thủ pháp cùng tiết tấu đánh phù của Diệp Thiếu Dương hoặc Lăng Vũ Hiên, thường thường đánh tới hai ba thủ đã theo không kịp.

“Thôi, chúng ta cả đời cũng không tu luyện đến loại trình độ này, thủ pháp bọn họ đánh phù, cũng không phải chúng ta có thể học được.” Một tiểu đạo sĩ mô phỏng mấy thủ, đều ở ba bốn đạo phù là bỏ cuộc.

Càng lúc càng nhiều đạo sĩ từ bỏ mô phỏng, theo tiết tấu hai người đánh phù bắt đầu đếm: “... Năm, sáu, bảy, tám, chín! Mười!”

Khi Diệp Thiếu Dương đánh tới đạo phù thứ mười, toàn bộ mọi người ngữ khí run run, kinh hô theo.

“Mười hai, mười ba! ! !”

Tình cảm quần chúng sôi trào.

Diệp Thiếu Dương cũng lâm vào một loại trạng thái gần như điên cuồng, không ngừng đánh phù, phá giải đối thủ, một hơi đánh tới mười ba đạo phù, tiếp theo lui về phía sau, hai tay kết ấn, đại khai đại hợp, quát to một tiếng: “Phá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.