“Diệp Thiếu Dương!” Đại hòa thượng Nguyên Chẩn lúc trước cãi nhau cùng Đạo Phong, chưa tham chiến, luôn hộ pháp phía sau Thích Tín Vô, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương từ trong trận pháp cứu ra Dương Cung Tử, rất khó chịu, xông lên quát lớn:
“Ngươi thân là pháp sư, sao có thể cứu hỗn độn thiên ma, còn không giao ra, để cho bần tăng siêu độ!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn.
“Nguyên Chẩn, trở về!” Thích Tín Vô giận dữ, trong lòng thầm mắng Nguyên Chẩn là đồng đội ngu như lợn, hắn làm như vậy không những không đòi được hỗn độn thiên ma, ngược lại sẽ chọc giận Diệp Thiếu Dương, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
“Các ngươi bao vây tiễu trừ Đạo Phong, ta không có gì để nói, nhưng cô ấy chưa từng hại người, cô ấy là bạn của ta!”
Nguyên Chẩn cười lạnh: “Diệp Thiên sư kết bạn với tà linh?”
“Cho nên?”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát động, sải chân, áp sát Nguyên Chẩn. Nguyên Chẩn bị dọa giật mình, vội vàng ra tay ngăn cản, nào còn kịp, Diệp Thiếu Dương ra tay cực nhanh, đấm một phát ở trên mặt hắn.
Nguyên Chẩn máu mũi bắn tung tóe, bay ra xa mấy mét, ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm mũi, hầm hừ một lúc, chỉ vào Diệp Thiếu Dương mắng to: “Ngươi lớn mật, vì một tà linh, xuống tay đối với đồng môn giới pháp thuật, ngươi...”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên một cái còng tay khóa ở trên tay mình.
Tạ Vũ Tình hướng hắn cười tà mị: “Gây rối trật tự, mang về.”
Hai cảnh viên lập tức đi lên, áp giải hắn rời khỏi.
Nguyên Chẩn nổi giận, lớn tiếng ồn ào: “Các ngươi không thấy là hắn đánh ta sao!”
“Ta lát nữa tự nhiên sẽ bắt hắn, xe không đủ, đưa ngươi đi trước.”
Nguyên Chẩn kêu to oan uổng, nhưng cũng không dám phản kháng. Nhân sĩ giới pháp thuật ở trước mặt quỷ yêu tà linh có thể đại sát bốn phương, nhưng cũng không dám đắc tội cảnh sát, dù sao cũng là xã hội hiện đại, đánh cảnh sát đó là chán sống.
“Ngươi an tâm dưỡng thương, không ai dám thương tổn ngươi.” Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm Dương Kính, đem Dương Cung Tử thu vào, ngẩng đầu nhìn:
Trong Tru Tiên Đại Trận, Đạo Phong khoanh chân ngồi ở trên đất, hai tay vươn hai bên, bóp trên cổ một tăng một đạo kia, hai cái bóng người cũng lật tay đè ở trên mạch môn cánh tay Đạo Phong, tư thế nhìn qua rất giống võ lâm cao thủ đang so đấu nội lực.
Nhưng bọn họ so đấu không phải nội lực, mà là pháp lực, chẳng qua một tăng một đạo này không phải chân nhân, pháp lực bọn họ đến từ tàn niệm hai đệ tử Tiệt giáo thời cổ, cùng linh lực toàn bộ trận pháp.
Phiên Thiên Ấn treo ở đỉnh đầu Đạo Phong, không ngừng xoay tròn, phát ra hào quang màu xanh lục, phủ kín toàn thân, chung quanh pháp khí bay vun vút, lại không húc vào được, treo lơ lửng bốn phía, không ngừng bay lộn, phóng thích linh lực, ăn mòn kết giới do Phiên Thiên Ấn hình thành.
Đạo Phong tuy bám trụ hai bóng người tàn niệm, bản thân cũng không thể di động, mắt thấy quầng sáng của Phiên Thiên Ấn càng lúc càng nhỏ, lượng lớn pháp khí chậm rãi ép vào, khoảng cách càng lúc càng gần.
“Phốc!” “Phốc!”
Không ít pháp sư bày trận cương khí hao hết, hộc máu tại chỗ, có người thậm chí trực tiếp hôn mê. Mấy pháp sư chờ ở một bên lập tức ngồi xuống, bổ sung chỗ khuyết.
“Mau, cho bọn họ Bách Hoa Hoàn!”
Trương Vô Sinh từ bên hông cởi xuống hồ lô, ném cho Long Dương chân nhân.
Long Dương chân nhân lấy ra Bách Hoa Hoàn, cho mấy người bị thương nặng nhất ăn vào, thôi khí quá cung, giúp bọn họ điều tức.
“Mẹ nó, xa luân chiến à!” Lão Quách nện một quyền ở lòng bàn tay của mình.
“Đạo Phong, còn không đầu hàng sao!” Trương Vô Sinh nhìn về phía Đạo Phong, trong lòng cảm khái không thôi: Đạo Phong, không hổ là nhân gian đạo thần, cũng quá mạnh rồi nhỉ, đổi thành mình đi vào, sớm phải chết rồi, nào có thể chống đỡ đến bây giờ.
Chẳng qua Phiên Thiên Ấn có mạnh nữa, rốt cuộc cũng không đỡ được linh lực nhiều pháp khí như vậy, càng không cần nói đoàn người sử dụng xa luân chiến. “Đạo Phong, ngươi nếu khư khư cố chấp, cái chết ngay tại trước mắt!”
Đạo Phong khẽ mở mắt, hai ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Trương Vô Sinh, mang theo một loại miệt thị.
Trương Vô Sinh lắc lắc đầu, âm thầm thở dài: “Kỳ tài ngút trời, đáng tiếc rơi vào ma đạo, đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Thôi, ngươi đã một lòng muốn chết, chúng ta đành phải thanh lý môn hộ cho giới pháp thuật!”
Trương Vô Sinh lớn tiếng ra lệnh mọi người đẩy nhanh làm phép, phấn đấu một hơi đánh chết Đạo Phong.
Rất nhiều người đều là vừa thay, pháp lực dư thừa, đồng thời hét lớn một tiếng, cương khí tập kết, hội tụ vào trong trận, chỉ nghe ‘Phành’ một tiếng, Phiên Thiên Ấn hạ xuống, vô số pháp khí đình trệ ở giữa không trung đột nhiên phát lực, đánh về phía Đạo Phong.
Một luồng sáng màu tím từ trên trời rơi xuống, cắm ở trước mặt Đạo Phong, là một thanh kiếm.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm!
Đạo Phong hai mắt trợn trừng, đột nhiên buông ra hai tay, cầm chuôi kiếm, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
“Lão bằng hữu!” Tay trái búng ở trên lưỡi kiếm, một tiếng rồng gầm, giống như đang đáp lại Đạo Phong.
“Lang lãng nhật nguyệt kiền khôn, quang huy hộ ngã kim thân, tứ phương yêu tà quỷ quái, khoảnh khắc hóa tác khinh trần! Thất tinh quy vị, long tuyền sát địch! Tru tà!”
Đạo Phong tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhanh chóng làm phép, trường kiếm lên không run lên, ánh tím hình rồng lao lên trời, đem một đám pháp khí đánh rớt hết thảy, trụ vững thế công của một phật một đạo kia.
Mọi người kinh ngốc, từng người quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
“Diệp Thiếu Dương!” Trương Vô Sinh tức giận kêu to, đến cuối cùng, Diệp Thiếu Dương vẫn đã ra tay.
Diệp Thiếu Dương xoay người, nhìn thành viên liên minh bắt quỷ, cao giọng nói: “Ta là sư đệ của Đạo Phong, ta giúp hắn, tự có nguyên nhân của ta, đây là việc của cá nhân ta, các ngươi tuyệt đối không được hỗ trợ, nếu không không phải huynh đệ của ta!”
Nói xong vung Câu Hồn Tác, dùng sức đánh vào trên kết giới Tru Tiên Trận, đẩy ra một lỗ thủng, xông vào, lao đến bên người Đạo Phong, Câu Hồn Tác điên cuông run lên một chập, đứng vững ảo ảnh đạo nhân kia.
“Diệp Thiếu Dương, ngươi... Ngươi biết ngươi đang làm gì không!” Trương Vô Sinh giận dữ.
“Hắn và ta là anh em một thời, ta... Không thể nhìn hắn chết!”
Trương Vô Sinh giật mình, ngay cả làm phép cũng đã quên, người khác cũng vậy, một phật một đạo kia, mất đi nguồn cấp pháp lực, cũng đều sừng sững bất động.
“Hắn đã nhập ma, Diệp Thiếu Dương, ngươi là đệ tử số một giới pháp thuật, là Mao Sơn chính sóc, ngươi hiểu hơn bất luận kẻ nào, cái gì gọi là quân pháp bất vị thân, cái gì gọi là đại cục làm trọng!” Trương Vô Sinh lạnh lùng nói, còn ý đồ dùng đạo nghĩa mà thuyết phục hắn.
Long Dương chân nhân cũng ghé tới, nói: “Diệp sư điệt, người khác đều nói ngươi không nhìn giới luật, làm theo ý mình. Ta cùng ngươi kết giao ngắn ngủi, cảm thấy ngươi người này tuy tùy hứng, nhưng lòng có thiện căn, ngươi nay làm như vậy, làm sao gánh vác được nổi thanh danh đệ tử số một giới pháp thuật?”
“Cái gì đệ tử số một, không làm cũng được.”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh mọi người, nói: “Ta đã lấy đại cục làm trọng, ta nếu từ bên ngoài tiến công, phá trận chỉ ở chốc lát, nhưng ta lựa chọn vào trận, kề vai chiến đấu với Đạo Phong, chỉ vì tận tình cảm huynh đệ, không muốn đả thương người. Các ngươi cứ việc phát động đại trận, hắn nếu không sống được, ta sẽ chết chung với hắn.”
Mọi người nghe thấy lời này, đều động dung.
Ngô Hiểu Tầm và Ngô Gia Vĩ ngẩng đầu, hơi áy náy nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Xin lỗi, ta là pháp sư, trừ ma vệ đạo là bổn phận của ta.” Ngô Gia Vĩ nói: “Nhưng nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm giống ngươi như vậy, đủ đàn ông!”
“Đạo Phong nhập ma, các ngươi muốn thu phục hắn, không sai, ta chỉ vì huynh đệ, tiến vào bồi hắn cùng nhau nghênh địch, ta nghĩ... Ta cũng không sai.” Diệp Thiếu Dương hướng mọi người chắp tay, làm cái động tác mời, tay kia nắm chặt Câu Hồn Tác, quát: “Đến chiến!”