Diệp Thiếu Dương xoay người, chăm chú nhìn Đạo Phong, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Đạo Phong nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Một lần cuối cùng giúp ngươi, điều kiện tiên quyết là ta không chết.”
“Hành động theo cảm tình.” Đạo Phong khinh thường cười: “Tiểu vương bát đản, ngươi bao giờ mới có thể trưởng thành?”
“Lão đại, chúng ta cũng đến giúp ngươi!” Đám người Qua Qua lao tới, muốn xông vào trong trận.
“Toàn bộ mọi người đứng lại!” Nhuế Lãnh Ngọc dang hai tay, ngăn trở mọi người, quát lớn: “Các ngươi thêm loạn cái gì, Thiếu Dương làm như vậy, các pháp sư kia sẽ lý giải, cho nên hắn mới xông vào trong trận, chưa từ bên ngoài phá trận! Các ngươi nếu lên mà nói, sự tình sẽ rối hết! Phải lý giải khổ tâm của Thiếu Dương.”
Tuyết Kỳ cũng đi lên, giúp cô ngăn mọi người, trầm giọng nói: “Thiếu Dương làm như vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, giới pháp thuật vẫn sẽ tán thành hắn, dù sao có nỗi khổ trong lòng, các ngươi quấy, khiến sự tình biến chất, thật ra là hại hắn.”
Mọi người cẩn thận nghĩ lại, quả thực cũng là như thế, đành phải đứng lại.
“Biết rồi, đại tẩu.” Qua Qua thè lưỡi, thấp giọng nói: “Tác phong của ngươi, càng ngày càng giống tẩu tử của chúng ta.”
Mọi người che miệng cười trộm.
Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, trừng mắt nhìn nó một cái.
“Nhưng, lão đại có thể phá trận sao?” Tiểu Thanh có chút lo lắng nói.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương, âm thầm nhíu mày, nói: “Mặc kệ kết quả thế nào, đây là lựa chọn của hắn, chúng ta không thể nhúng tay, khiến sự tình trở nên tệ hơn.”
Trương Vô Sinh và Thích Tín Vô, Định Trần sư thái trao đổi một ánh mắt, ra lệnh một tiếng, đều tự lại lần nữa niệm chú, phát động trận pháp.
Cương phong thổi lên, đem tóc Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương thổi rối.
“Thì ra nơi này đáng sợ như vậy...” Diệp Thiếu Dương cảm nhận được áp lực của cương phong, lẩm bẩm.
“Hiện tại hối hận cũng đã muộn.” Đạo Phong thản nhiên nói, dùng lưỡi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cắt qua ngón tay, máu tươi chảy ra, lập tức bị mũi kiếm hút vào, trong lúc nhất thời linh khí đại thịnh.
“Nhiều năm không gặp, nó vẫn nhận ra ta.”
Vươn ngón tay nhẹ nhàng búng lưỡi kiếm, nhìn một phật một đạo lại lần nữa tung người bay tới, thản nhiên nói: “Cổ nhân thì thế nào, cho các ngươi kiến thức một phen Mao Sơn pháp thuật chân chính!”
Vươn kiếm làm phép, hướng đạo sĩ kia tấn công, Long Tuyền Kiếm hóa thành một luồng khí tím, ở quanh thân quanh quẩn.
Đạo Phong ra tay mau lẹ, tư thế đại khai đại hợp, cực kỳ trôi chảy, bộ dáng nhìn qua cũng cực kỳ tiêu sái.
Trần Lộ hai tay siết nắm đấm, đặt ở bên miệng, một đôi mắt lấp lánh nhìn Đạo Phong, kìm lòng không được khen: “Đẹp trai quá.”
Diệp Thiếu Dương cũng vung lên Câu Hồn Tác, nhằm hòa thượng trước mặt kia đánh tới.
“Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh đệ bọn họ cùng nhau làm phép.” Lão Quách cực kỳ cảm khái: “Mấy người xem bọn họ làm phép, có đặc điểm gì?”
Mọi người phân biệt quan sát một hồi hai người, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đạo Phong ra chiêu đại khai đại hợp, mỗi một chiêu đều rất nặng, uy áp rất mạnh, khiến người ta không thể phản kích, nhưng không nhanh không chậm, tiết tấu rất tốt, nhìn dương dương tự đắc.
Thiếu Dương... Không cần nhìn nữa, hắn bình thường bắt đầu nóng chậm, thích dụ địch, sau khi dính, ra tay càng lúc càng nhanh, điền cuồng truy kích. Hai người này một thích đem người ta ra đánh, một thích dán đánh, một khí phách, một khéo léo, thật ra có liên quan với tính cách bọn họ.”
Lão Quách cười gật đầu, nói: “Cô có thể nhìn ra điểm chung trong thủ đoạn của bọn họ sao?”
Không đợi Nhuế Lãnh Ngọc trả lời, đột nhiên nói: “Pháp thuật Mao Sơn, đặc điểm lớn nhất ở chỗ một chữ ‘Biến’, mặc kệ là tróc quỷ hàng yêu hay là đấu pháp với người, đều chú ý quan sát, mỗi một chiêu ra tay nhìn như tùy ý, thực tế đều có dự bị, dự đoán phản ứng của đối thủ, một khi đắc thế, sẽ điên cuồng tiến công, các loại thủ đoạn ùn ùn xuất hiện, một hơi chế trụ đối thủ.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhớ tới Diệp Thiếu Dương lúc trước có một lần đối phó thi vương, đúng là giống như lão Quách nói, thủ đoạn mây trôi nước chảy, liền mạch lưu loát, mỗi một chiêu biến hóa của thi vương đều ở trong dự đoán của Diệp Thiếu Dương.
Trong lòng như có điều hiểu ra, chậm rãi gật đầu, nói: “Cái này nói tới thì dễ, thật sự muốn làm được, một mặt là kinh nghiệm, một mặt chính là ngộ tính của mọi người, năng lực quan sát cùng năng lực quyết đoán trường thi, phi thường quan trọng.”
“Cái này là tự nhiên.” Lão Quách nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Đạo Phong trong trận, mặt mang nét đắc ý: “Ta vận khí tốt, từng hợp tác với cả hai người bọn họ, có hai sư đệ trâu bò như vậy, đi đâu cũng có thể chém gió.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh đối với Đạo Phong nhập ma, tựa như không có cảm giác gì?”
Lão Quách mỉm cười, chưa lên tiếng.
Đạo Phong ra sức đánh một đòn, đem tàn niệm đạo sĩ kia một đòn chém nát, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, đợi một hồi, Diệp Thiếu Dương mới dùng Câu Hồn Tác giải quyết tàn niệm tăng nhân kia.
“Thật chậm.” Đạo Phong nói.
“Trên tay ngươi có Long Tuyền Kiếm mà thôi!” Diệp Thiếu Dương không phục.
Đám người Trương Vô Sinh nhìn thấy hai người hợp sức, thoải mái xử lý hai đạo tàn niệm, nghiến răng một cái, hướng Long Dương chân nhân vẫy tay: “Tế kiếm!”
Long Dương chân nhân sửng sốt, đem ba lô mở ra, từ trong đó lấy ra bốn thanh kiếm, từ trong vỏ kiếm rút ra, một thanh một đỏ một lam một tím, đem một cái giao cho Thích Tín Vô, một cây cho Định Trần sư thái, một cây cho Long Dương chân nhân.
Bốn người đều cắn chót lưỡi, đem tinh huyết phun ở trên thân kiếm, sau đó dùng thủ quyết tế ra, xuyên vào trong trận, đáp ở bốn phương hướng của trận pháp, cắm xuống đất.
“Tru Tiên tứ kiếm?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói.
“Không sai, ta đã biết, bọn họ còn có chuẩn bị ở sau, ba môn phái này đều nắm giữ một thanh kiếm, còn thừa một cây Tru Tiên kiếm, ở Huyền Không quan, bọn họ có thể mượn được, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.”
Trương Vô Sinh nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Tru Tiên kiếm ra, không thấy máu không thu. Chúng ta vốn định bắt Đạo Phong mà thôi, hiện tại vì không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cũng chỉ có thể mạo hiểm vận dụng Tru Tiên tứ kiếm, Diệp sư điệt, hành vi của ngươi chúng ta lý giải, ngươi cũng coi như đã tận nghĩa vụ huynh đệ rồi, ngươi vẫn là lui ra đi, để tránh ngộ thương.”
Tru Tiên tứ kiếm, là biến trận của Tru Tiên Trận, kiếm trận hợp nhất, tuy pháp lực nhóm người này tốt xấu lẫn lộn, nhưng cũng có thể phát huy ra uy lực gấp mười, hơn nữa tựa như Trương Vô Sinh nói, Tru Tiên kiếm ra, không thấy máu không thu.
Diệp Thiếu Dương thân là thiên sư, tự nhiên hiểu tất cả, biết lấy pháp lực của mình cùng Đạo Phong hai người, căn bản không đủ để đối phó Tru Tiên kiếm trận, hít sâu một hơi, nói: “Các ngươi tận trách nhiệm của các ngươi, ta cũng tận trách nhiệm của ta. Nói nhiều vô dụng, động thủ đi.”
Sự tình đến một bước này, Trương Vô Sinh ngược lại có chút do dự, trước gọi mọi người cùng nhau phát lực, kích hoạt kiếm trận, làm hai người bọn Diệp Thiếu Dương không có khả năng đột phá đào tẩu, sau đó nghiêng người, hướng Thích Tín Vô cùng Định Trần sư thái ở bên nói:
“Hai vị, thế này không dễ xử lý rồi, đạo môn ta mấy trăm năm mới xuất hiện một kỳ tài này, hậu nhân Diệp Pháp Thiện, Mao Sơn chính tông, nhỡ đâu giết chết hắn, giới pháp thuật tổn thất thảm trọng.”
Nghĩ nghĩ, cười khổ nói: “Nói thẳng, ta cũng sợ Thanh Vân Tử tới tìm ta làm phiền.”
Đạo Phong đã nhập ma, bị Thanh Vân Tử trục xuất sơn môn, mình cho dù giết hắn, coi như là thanh lý môn hộ cho đạo môn, Thanh Vân Tử cho dù không tha, cũng không nói ra được gì.
Diệp Thiếu Dương lại khác, Trương Vô Sinh cực kỳ rõ ràng, nhỡ đâu Diệp Thiếu Dương có cái không hay xảy ra, Thanh Vân Tử nhất định sẽ không chết không thôi với mình.