Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 958: Chương 958: Chương 958: Mừng công




Trong ghế lô, chén qua chén lại, thoải mái cuồng hoan, chúc mừng trận thắng lợi này.

Tuy nói đã trải qua rất nhiều nhạc đệm, kết quả cũng không quá giống với mọi người trước đó nghĩ, nhưng cửu vĩ thiên hồ dù sao cũng đã diệt trừ —— bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu vào, nó sẽ vĩnh viễn không về được.

Đám trẻ con kia cũng được cứu không thiếu một đứa nào.

Đây là chuyện đáng giá chúc mừng nhất.

Diệp Thiếu Dương một lòng nghĩ tới Đạo Phong, tâm thần có chút không yên, nhưng cũng không tiện làm mất hứng mọi người, miễn cưỡng ngồi ở trên bàn rượu, bồi mọi người uống rượu.

Rượu qua ba tuần, cửa ghế lô bị gõ vang, Tứ Bảo và lão Quách cùng nhau đi vào, phía sau còn Chu Tĩnh Như cùng Tạ Vũ Tình đi theo.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Chu Tĩnh Như liền sửng sốt, nói: “Sao em cũng đến đây?”

“Em không thể tới sao?” Chu Tĩnh Như có chút bất mãn: “Làm việc không tìm em, em đến xin một bữa cơm còn không được sao?”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu: “Không phải không tìm em, mà là...”

Tạ Vũ Tình kéo cánh tay Chu Tĩnh Như, nói: “Ai nói không tìm em, em là hậu cần của liên minh bắt quỷ mà, công lao em lớn nhất!”

Chu Tĩnh Như cười cười: “Nào có công lao gì, cái nhấc tay mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mấy người nói cái gì thế, nói rõ ràng chút.”

“Chính là bọn trẻ mồ côi đó, số lượng quá nhiều, cảnh sát bọn chị cũng không an bài nổi, chị không có cách nào liền đi tìm Tiểu Như hỗ trợ, là em ấy tìm chỗ, đem bọn trẻ đều dàn xếp tốt rồi.”

Tạ Vũ Tình nói: “Còn không chỉ vậy, Tiểu Như tính xây một cô nhi viện, chiếu cố bọn trẻ mồ côi, sau đó lần lượt xác nhận thân phận bọn nó, có nhà thì về nhà, không còn nhà thì tiếp tục ở lại.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, tinh thần phấn chấn hẳn lên, lúc trước còn đang lo lắng nhiều trẻ con như vậy không dễ an bài, có Chu Tĩnh Như hỗ trợ, vậy sẽ không có bất cứ vấn đề nào nữa.

“Đây thật sự là công đức vô lượng, anh thay bọn trẻ cảm ơn em!” Diệp Thiếu Dương kích động, thuận miệng nói.

Chu Tĩnh Như lập tức mất hứng: “Em cũng là thành viên liên minh bắt quỷ được không, nên làm vậy, anh cám ơn em làm gì, lại nói anh và em phân biệt rõ thế làm gì!”

“Phải phải phải, anh vừa rồi là kích động, không biết chọn lời.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu, xấu hổ cười cười.

“Em tới đây còn muốn nói cho anh một sự kiện, hai ngày tới anh rút thời gian đi công ty em một lần, xử lý thủ tục, nhận chìa khóa, anh liền có thể dọn vào ở. Kim Oánh đã nói với em vài lần, anh tìm cô ấy là được.”

Nghe được tên Kim Oánh, Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ tới Lâm Tam Sinh, không biết mặt hàng này ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ lăn lộn thế nào, trong giây lát một ý niệm xẹt qua ở trong đầu:

Cửu vĩ thiên hồ tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sẽ gặp được Lâm Tam Sinh hay không?

Nếu thực gặp được cửu vĩ thiên hồ, Lâm Tam Sinh liền nguy hiểm rồi.

Nghĩ lại, Lâm Tam Sinh rất thông minh, lại nán lại ở Sơn Hà Xã Tắc Đồ nơi nguy hiểm như vậy lâu như thế, khẳng định hiểu được đạo xu cát tị hung, ở dưới núi lại có cấm chế, đánh không lại vẫn trốn được.

So với Lâm Tam Sinh, Diệp Thiếu Dương càng thêm quan tâm là, cửu vĩ thiên hồ xông vào lãnh địa của mỗ mỗ gì đó, sẽ bùng nổ một trận chiến hay không, một bên là đại yêu nhân gian ngàn năm không gặp, một bên là chư hầu hồng hoang hư không, không biết hai bọn họ ai trâu bò hơn một chút?

Diệp Thiếu Dương phi thường muốn vào xem, nếu cửu vĩ thiên hồ không xử lý được mỗ mỗ, xem xét một cơ hội thu nội đan của ả, cũng đi tìm Lâm Tam Sinh tâm sự, nhưng hiện tại đi vào, rất có khả năng làm vật hi sinh, vẫn nên đợi thêm một chút.

“Đúng rồi, bọn trẻ đó thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới việc này, hỏi.

Lão Quách nói: “Ta vẽ bùa cho bọn nó uống nước, ở trong phòng hun hương rồi, thi khí trên người bọn nó rất nặng, chậm rãi điều trị, nhắm chừng mười bữa nửa tháng có thể khôi phục.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, một tảng đá trong lòng hoàn toàn buông xuống.

“Mua cho cô, đại công thần.” Tạ Vũ Tình lấy ra một cái hộp cơm, giao cho Tuyết Kỳ, xoa đầu cô.

Tuyết Kỳ mở ra hộp cơm nhìn qua, mắt nhất thời sáng ngời: trong hộp cơm chứa ba con cá mực nướng loại to.

“Không cảm ơn tỷ tỷ sao?” Tạ Vũ Tình trêu cô.

Tuyết Kỳ lườm cô một cái, bưng hộp cơm, tự mình đi phòng ngủ để ăn.

Tạ Vũ Tình ngồi ở trước bàn ăn, nhấc một chai bia, rất hán tử dốc mạnh mấy ngụm, lau miệng, bắt đầu tán gẫu với đoàn người.

“Phải nói bạn nhỏ lái máy xúc kia, thật là trâu bò, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt rồi.” Tiểu Mã giơ ngón tay cái lên khen: “Quách lão, anh từ đâu tìm được một nhân tài như vậy?”

“Bạn của đồ đệ tôi, tiểu tử tốt nghiệp trường Lam Tường, lái máy xúc xuất thần nhập hóa, trâu bò chứ?”

Lão Quách giải thích: “Trước kia tôi khai quang, cậu ta từng đi theo vài lần, cũng từng gặp chút quỷ, cho nên lâm trận không sợ, hơn nữa mặt hàng này là kẻ liều mạng, cho hắn tiền cái gì cũng dám làm.”

“Trâu trâu trâu, lái máy xúc đuổi tà ma, trước đó chưa từng có, lô-cốt!”

Tạ Vũ Tình nói cho mọi người, các pháp sư kia đã đem cô nhi viện dọn dẹp sạch sẽ, đều tự rời đi, để lại một ít người phối hợp cảnh sát lấy khẩu cung, dù sao đã chết không ít người, cảnh sát không có khả năng ngồi xem mặc kệ.

“Án sẽ xử lý thế nào?” Diệp Thiếu Dương có chút tò mò: “Bảo bọn họ nói thật, khẩu cung lấy như thế nào?”

“Đã chết nhiều người như vậy, khẳng định phải nói thật, chỉ cần điều tra tình huống là thật, sẽ coi là sự kiện đặc biệt để xử lý. Cảnh sát hàng năm đều sẽ xử lý không ít sự kiện đặc biệt, chỉ là vào hồ sơ tuyệt mật, không công bố mà thôi.”

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Lăng Vũ Hiên, Liễu Như Nhứ kia chết, cậu rút thời gian rỗi cũng phải đi sở cảnh sát, lấy khẩu cung.”

“Tôi? Tôi không giết người.” Diệp Thiếu Dương ủy khuất buông tay, chỉ chỉ Tiểu Thanh Tiểu Bạch ở bên đang cầm di động của mình chơi game: “Chị dẫn hai người bọn họ đi đi.”

Tạ Vũ Tình trợn mí mắt: “Toàn nói thứ vô dụng, hai người bọn họ cũng không phải người.” Nói xong nghĩ tới nói như vậy có chút hiềm nghi mắng chửi người, vỗ vỗ miệng, nói: “Cậu đi cũng chỉ là làm cái ghi chép mà thôi, cũng không làm gì cậu cả.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nhớ tới cái gì, gõ gõ cái bàn trước mặt Tiểu Thanh Tiểu Bạch.

“Ui ui, chuyện gì.” Hai người đang chơi game hăng say, cũng không ngẩng đầu lên.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, đằng hắng cổ họng, nói: “Các ngươi lần này giết người rồi, sau này tính làm thế nào?”

“Không biết.” Tiểu Bạch thuận miệng trả lời, giống như đang thảo luận chuyện của người khác.

“Âm thần giết người, chuyện nói nhỏ cũng nhỏ, nói lớn cũng lớn.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Cứu trẻ con cô nhi viện, các ngươi cũng lập công, lại giúp đỡ phong ấn cửu vĩ thiên hồ, ta để sau nhờ Tiêu lang quân tìm Thôi phủ quân cầu tình đi, hy vọng có thể ưu khuyết điểm bù trừ nhau.”

Tiểu Bạch nói: “Nếu khó xử thì thôi, cùng lắm thì không xuống nữa.”

“Đừng nói bậy, khó xử trái lại không khó xử, chỉ là hao chút nguyên bảo nến hương.” Diệp Thiếu Dương nói: “Được rồi, hai người các ngươi mau đi xuống phục chức đi, chờ người khác đi lên tìm thì không tốt.”

Hai người đang mải chơi, nói cái gì cũng không đi, cuối cùng ở dưới Diệp Thiếu Dương bức bách, đáp ứng chờ sau khi mọi người giải tán rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.