Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 959: Chương 959: Chương 959: Nghiêng nước nghiêng thành




Tạ Vũ Tình còn cần đi làm việc, ăn no uống say rồi đi, thuận tiện mang đi Tuyết Kỳ. Tuyết Kỳ vốn không muốn đi theo cô, nhưng xem ở trên phần cô ấy có thể mời mình ăn cá mực nướng, cho nên vẫn đi theo cô.

Trải qua một cuộc đại chiến như lúc trước, mọi người đều rất mỏi mệt, không bao lâu cũng giải tán.

Chu Tĩnh Như trước sau như một đặt phòng cho bọn họ ở khách sạn phụ cận, mời mọi người cùng nhau đi qua nghỉ ngơi.

Diệp Thiếu Dương tắm rửa một cái, toàn thân mỏi mệt, lại không muốn ngủ một chút nào, ra ngoài tới trên lộ đài của khách sạn, đứng ở bên rào chắn, yên lặng nhìn vạn nhà đèn đuốc phía dưới.

“Không ngủ?”

Phía sau vang lên thanh âm lão Quách.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu. Lão Quách đi tới, cầm bia trong tay đưa qua, Diệp Thiếu Dương đón lấy uống một ngụm.

“Đệ đang nhớ Đạo Phong?”

Diệp Thiếu Dương hít sâu, thở dài: “Đệ cảm giác hiện tại càng ngày càng không hiểu hắn.”

Lão Quách cười cười: “Ta và hắn ở chung đã nhiều năm, ta cũng không hiểu hắn, nhưng ta tin tưởng, hắn có thể không phải một pháp sư đủ tư cách, nhưng bản tính tuyệt đối không xấu, hắn không có đạo lý nhập ma.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Đệ cũng không muốn tin tưởng, nhưng hắn rõ ràng dẫn theo một đám lệ quỷ tà linh, trong đó còn có thượng cổ tà thần kia. Hơn nữa bản thân hắn có thể phi thiên độn địa... Nhưng kỳ quái là, hắn nhìn qua có thân thể, cũng có thể làm phép, cũng có thể bị thương, nói hắn là quỷ thi đi, trên người lại không có một tia quỷ khí, đệ thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra nữa.”

Lão Quách nói: “Có lẽ hắn có nguyên nhân của mình thì sao?”

“Mấu chốt hắn không giải thích, luôn trốn tránh đệ, lần này nếu không phải vì cửu vĩ thiên hồ, hắn vẫn sẽ không hiện thân. Nhưng... Hắn ngược lại nói với đệ về một bộ phim...”

Tiếp theo nói ra sự kiện đó, lão Quách nhíu mày nói: “Đệ không nhớ ra là bộ phim nào?”

“Từng xem nhiều phim như vậy, đệ làm sao nhớ được.” Diệp Thiếu Dương buông tay.

Lão Quách trầm ngâm một lát, nói: “Có thể là chuyện hắn làm, rất giống người trong bộ phim nào đó hay không, hắn bởi vì nguyên nhân gì, không thể nói thẳng, cho nên dùng loại phương thức phép ẩn dụ này nói cho đệ, để cho đệ tự mình đi đoán?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Đệ trở về lên mạng xem, đem phim lúc ấy có thể đã xem ghi hết lại, sau đó sàng chọn từng cái.”

Tuy biện pháp này nhìn qua rất ngu xuẩn, nhưng cũng là biện pháp duy nhất.

“Đúng rồi, bản đồ lúc ấy ta đưa cho đệ, đệ đã hỏi hắn chuyện đó là thế nào chưa?”

“Lúc nhớ ra, đã không có cơ hội hỏi.”

Diệp Thiếu Dương uống một hơi cạn hết bia, ghé vào trên lan can, lặng lẽ nói: “Lần sau gặp lại, cũng không biết là địch hay bạn.”

Quay đầu hướng lão Quách cười: “Nếu giữa đệ cùng hắn phải có một trận cần đánh, huynh đứng ở bên ai?”

Lão Quách suy nghĩ một chút, nói: “Ta đứng bên đệ!”

Diệp Thiếu Dương cười, ôm lấy cổ hắn nói: “Vẫn là hai ta thân mà.”

“Nghe ta nói hết.” Lão Quách nói: “Bởi vì, ta biết đệ không phải đối thủ của hắn.”

“Kháo!” Diệp Thiếu Dương lọt vào bạo kích, khó chịu mắt trắng dã.

Hàn huyên với lão Quách một hồi, biết được Nhạc Hằng đuổi theo Tôn Ánh Nguyệt đi rồi, Trần Lộ cũng đi đuổi theo Đạo Phong, còn chưa biết tung tích.

Nghĩ đến Đạo Phong thế mà lại thu Tôn Ánh Nguyệt thất vĩ yêu hồ này làm đồ đệ, Diệp Thiếu Dương rất khó lý giải, còn có Nhạc Hằng, ở trước mặt Tôn Ánh Nguyệt biểu hiện ra bộ dáng mê gái, càng làm người ta khó hiểu, cũng chỉ đành chờ Nhạc Hằng trở về, hỏi hắn một phen thật kỹ.

Trở lại phòng, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch còn đang chơi di động của hắn, Diệp Thiếu Dương một tay đem di động đoạt lấy, thúc giục bọn họ lên đường, hai người rất là không muốn đi.

Diệp Thiếu Dương lấy ra thiên sư bài, dùng cương khí kích phát, chiếu xuống phù ấn ở trên một tấm linh phù, sau đó để lại một mảng thần niệm ở bên trên, giao cho bọn họ, bảo bọn họ sau khi đi xuống tìm Tiêu lang quân, phân phó thế này thế kia một phen, tiễn bọn họ rời khỏi.

Bản thân trở lại trên giường, lấy ra Âm Dương Kính, thần thức tiến vào, nhìn thấy Dương Cung Tử đang điều tức, cảm giác được hắn tồn tại, đem vành nón kéo xuống dưới.

“Đừng kéo nữa, tôi đã thấy bộ dáng của cô rồi.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Đúng rồi, trường bào kia của cô không phải hỏng rồi sao, cô từ đâu kiếm ra một bộ nữa thế?”

“Ai cần cậu lo!” Dương Cung Tử chưa tức giận: “Đạo Phong thế nào rồi?”

Diệp Thiếu Dương kể sơ qua sự tình, Dương Cung Tử nghe nói Đạo Phong không có việc gì, cũng an tâm.

“Này, Tôn Ánh Nguyệt kia, là lai lịch thế nào, vì sao gọi Đạo Phong là sư phụ? Còn có thượng cổ tà thần kia, sao có thể làm thủ hạ của Đạo Phong?”

“Tôi cũng mới tìm được hắn không bao lâu, việc này, tôi làm sao mà biết.”

Nói xong sợ Diệp Thiếu Dương không tin, lại bổ sung một câu: “Đạo Phong người đó cậu biết, chuyện gì cũng không muốn nói, cho nên chuyện của hắn, cậu không nên hỏi tôi, tôi chỉ biết là, hắn đang làm một chuyện rất trọng đại.”

“Chuyện gì?”

“Không biết.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, xem ra hỏi cô ấy cũng là hỏi phí công, đánh giá cao thấp cô một lần, nói: “Cô rõ ràng xinh đẹp như vậy, dáng người cũng tốt như vậy, vì sao phải đem bản thân đóng gói lại chứ. Cô nếu không nói, cũng không ai biết cô là nam hay là nữ.”

Dương Cung Tử ngừng một cái chớp mắt, hỏi: “Tôi đẹp lắm sao?”

“Rất đẹp, tôi thề.” Diệp Thiếu Dương giơ tay: “Nghiêng nước nghiêng thành!”

Dương Cung Tử bật cười, đem vành nón kéo xuống, hướng hắn cười tà mị.

Dung nhan tuyệt thế kia, làm Diệp Thiếu Dương nhìn mà ngây người.

Dương Cung Tử mặt căng lên: “Tôi muốn thay Lãnh Ngọc cho cậu một cái tát.”

Diệp Thiếu Dương hàm hậu cười: “Tôi chỉ là thưởng thức một chút, cô nghĩ đi đâu vậy, cô con người này tư tưởng sao lại dơ bẩn như vậy.”

Dương Cung Tử phi thân tới, Diệp Thiếu Dương cho rằng cô muốn đánh, lui về phía sau.

Dương Cung Tử lại dừng ở trước mặt hắn, xoay người một cái, trường bào rời khỏi thân thể, hướng Diệp Thiếu Dương bay tới, ngăn trở tầm mắt.

Diệp Thiếu Dương đưa tay đi bắt, lại trực tiếp xuyên thấu qua, mới biết được quần áo là hư ảnh.

Trường bào vỡ nát từng mảnh, trước mắt Dương Cung Tử đã thay một bộ quần áo, mặc một bộ trường bào bách hoa tươi đẹp, tóc thật dài từ hai bên bả vai buông xuống, trên đầu đội một cái vòng hoa, chân trần đứng ở trên hư không.

Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời nhìn ngây ngốc.

“Nơi này là thế giới tôi sáng tạo, tôi muốn biến cái gì, là có thể biến cái đó.” Dương Cung Tử nhìn hắn, cười nhẹ.

Thật sự là tuyệt đại có giai nhân mà...

Hơn nữa cô từ sau khi nhấc lên vành nón, lộ ra hình dáng, giống như biến thành một người khác, không cảm giác xa xôi như vậy nữa.

Diệp Thiếu Dương thở dài, cố ý cười nói: “Tôi rất hối hận không sớm nhìn thấy bộ dáng của cô.”

Dương Cung Tử nghe hiểu, nhíu mày ngài: “Cậu là nghiêm túc?”

“Không phải. Cô là nữ nhân của Đạo Phong, tôi đối với cô không có suy nghĩ không an phận.” Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.

Dương Cung Tử đỏ mặt lên, hiện ra thần thái tiểu nữ sinh, lẩm bẩm nói: “Đừng nói bậy.”

“Không nói bậy, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra, cô thích hắn.” Diệp Thiếu Dương cười hì hì: “Yên tâm tôi cũng không phải tình địch của cô.”

Dương Cung Tử cười nói: “Hai người các ngươi thật ra rất xứng đôi.”

“Móa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.