Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 960: Chương 960: Chương 960: Tình duyên chém không đứt




Dương Cung Tử hơi cúi đầu, một lát sau nói: “Hắn là nam nhân đầu tiên thấy bộ dáng của tôi.”

Ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Cậu là người thứ hai.”

“Có phần thưởng gì không?”

“Ở sau khi bị hắn nhìn thấy dung mạo, tôi từng thề, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy dung mạo của tôi nữa, nếu bị nhìn thấy, tôi liền phải giết người này, bởi vì... Dung mạo của tôi chỉ thuộc về Đạo Phong.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, vội vàng xua tay: “Chị cứ coi tôi là người mù là được.”

“Tôi làm sao nhẫn tâm giết cậu.” Dương Cung Tử lẩm bẩm.

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ nữ nhân của Đạo Phong, vẫn là không nên có qua lại với cô thì hơn, nhún nhún vai nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng đi ngủ, tôi quen ngủ truồng, cô không có việc gì đừng đi ra.”

Thần thức vừa muốn rời khỏi Âm Dương Kính, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, cô có tính toán gì không?”

Dương Cung Tử thở dài, nói: “Tôi vốn tưởng tu thành bốn đạo hỗn độn thiên thể, thì đã đủ lợi hại, đêm nay một trận chiến này, mới biết được mình còn kém lắm, tôi muốn ở trong này bế quan tu luyện, tu thành tám đạo hỗn độn thiên thể rồi mới ra.”

“Nhiều nhất mấy đạo?”

“Tám đạo?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Sau khi tu thành sẽ thế nào, rất lợi hại sao?”

“Phi thường lợi hại, đủ thực lực đơn đấu với cửu vĩ thiên hồ.”

Ta kháo! Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới, người bên cạnh mình hình như tu luyện thượng hạn đều rất cao: Qua Qua là Thập Nhị Niên Thiền, lột da mười hai thứ, tu vi có thể thông thiên, nếu không có thượng hạn cao như vậy, cũng sẽ không được Vô Cực Quỷ Vương nhìn trúng, trọng điểm bồi dưỡng.

Tứ Bảo cũng tu thành La Hán Kim Thân tầng đầu tiên, nếu tu đến tầng tám, có thể tu thành Kim Cương Bất Hoại Thân trong truyền thuyết hay không?

Cho dù là Tiểu Mã, trời sinh linh môi giới chất, sau khi kinh mạch đả thông, tu hành cũng ngày tiến ngàn dặm, thật sự sắp bằng với một thiên sư. Nhạc Hằng mặt hàng này càng không cần phải nói, trong cơ thể ẩn chứa Chu Tước linh khí, trời sinh đã là một cái bug, mỗi lần gặp hắn, đều mạnh hơn lần trước một cấp bậc...

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Sao, chịu đả kích rồi.” Dương Cung Tử cười nhẹ: “Thật ra pháp lực của cậu, đã vượt qua bài vị Địa Tiên rồi nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, mình trước đây mãi chưa tấn thăng bài vị, đơn giản là nói trong lòng còn có hoang mang, buổi tối hôm nay, nghe được buổi nói chuyện của Trương Quả, cùng Đạo Phong chỉ dẫn, cộng thêm tự mình lĩnh ngộ, đã tìm được “đạo” của mình.

Nhưng, mình ngược lại đã không có ham muốn tấn thăng tiên vị. Chẳng qua là một cái danh mà thôi.

So với cái gọi là tiên nhân, mình tình nguyện làm một phàm nhân, một nhân gian thiên sư.

Đương nhiên, theo đạo tâm kiên định, năng lực làm phép của mình cũng càng tăng lên một tầng, đã hoàn toàn vượt qua thực lực Địa Tiên, tiếp cận bài vị Linh Tiên.

Trừ mấy lão bất tử biến thái kia của Huyền Không quan, cùng với trong sơn dã có thể tồn tại số rất ít cao nhân ẩn cư, mình hầu như tiếp cận nhân gian vô địch.

Chỉ là vì gần đây gặp được đối thủ đều quá mạnh—— không phải Tu La quỷ mẫu thì là cửu vĩ thiên hồ, đều là lệ quỷ đại yêu ngàn năm mới xuất hiện, hoặc chính là bị Tru Tiên Trận loại trận pháp biến thái đó vây khốn, thực lực căn bản chưa phát huy.

Chiến một trận với Lăng Vũ Hiên, nhìn như hung hiểm, thực tế cũng chỉ là không dự đoán được hắn có thể trảm thi phân thân, nhất thời không giết, chịu thiệt nho nhỏ, nếu biết rõ căn cơ đánh một hồi, mình có mười thành nắm chắc chiến thắng gã.

Địa Tiên và thiên sư, thực lực chênh lệch chỉ một đường, nhưng chính là một đường này, lại là tuyệt đại đa số mọi người đều không thể vượt qua.

“Cậu thì sao, cậu có tính toán gì không?” Dương Cung Tử hỏi.

“Nghỉ ngơi vài ngày, sau đó cùng Lãnh Ngọc đi Nga Mi sơn, tôi đã đáp ứng đi cùng cô ấy trả lại Ngũ Bảo Kim Liên, sau đó xác minh Phật duyên.”

Dương Cung Tử gật gật đầu, tạm dừng một chút, nói: “Cậu đi ngủ đi.”

“Ngủ ngon.”

Vừa muốn đi ra ngoài, Dương Cung Tử lại gọi hắn. Diệp Thiếu Dương quay đầu, thấy cô vẻ mặt rất kỳ quái nhìn mình, nhíu mày nói: “Có chuyện cứ nói đi, làm sao vậy?”

“Nếu cậu gặp được trước là tôi, cậu sẽ thích tôi sao?” Dương Cung Tử cười cười: “Chỉ là hỏi một chút.”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc một phen, nói: “Đời người không có giả thiết.” Nói xong thần thức lui ra ngoài.

Dương Cung Tử nhìn một mảng hư không sau khi hắn biến mất, lẩm bẩm: “Đúng vậy, đời người không có giả thiết, ai bảo ta gặp được trước, cũng là Đạo Phong chứ?”

Nhưng một mảng cảm giác kiều diễm kia trong lòng, lại không lái đi được, giống như về tới một khắc đó, mình được Diệp Thiếu Dương ôm vào trong lòng, ở bên tai cô thấp giọng nhỏ nhẹ: “Cô an tâm dưỡng thương, không ai dám thương tổn cô.”

Không ai có thể thương tổn cô, không ai có thể thương tổn cô. Cái này không phải hứa hẹn, lại hơn tất cả hứa hẹn.

Đó là... Cảm giác an toàn cỡ nào.

Dương Cung Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, trong tay ngưng tụ hỗn độn chân khí, hình thành một thanh kiếm sắc, hướng tới hư không liên tục chém ba phát.

Một nữ nhân không thể thích hai nam nhân, ta là của Đạo Phong, ta vĩnh viễn là của Đạo Phong!

Cửa phòng đẩy ra, Qua Qua, Chanh Tử, Mỹ Hoa ba người đi đến.

Diệp Thiếu Dương lúc trước phái ba người bọn họ đi tìm tung tích Đạo Phong, đến lúc này mới trở về. “Chưa tìm được?”

“Không có, ngay cả Trần Lộ cũng không thấy.”

Kết quả này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói cũng không tính là ngoài ý muốn, gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mỹ Hoa, nói: “Sự tình xong rồi, cô cũng trở về đi, âm đức này sẽ ghi cho cô một phần, trước đây cô là Quỷ Vực chi hồn, không có xuất thân, quay về tôi dùng phần công đức này, giúp cô kiếm chức quỷ tốt.”

Mỹ Hoa nghe, hai mắt tỏa sáng, không ngừng nói lời cảm tạ.

Quỷ Vực chi hồn, ở âm ty là không được đối đãi tốt, một khi bắt được, lập tức phải đưa đi luân hồi, thân phận quỷ tốt tuy thấp kém, nhưng chung quy có thân phận, giống như gia đình ở chui có chứng minh thư.

“Nhưng cô là thủy quỷ, hơn nữa sinh ở sông Ấm Thủy, cô vẫn cần ở trong sông Ấm Thủy tu luyện, tiến độ mới có thể mau một điểm, tu luyện cho tốt, tôi có việc lại triệu hồi cô, cô nếu như bị người ta bắt nạt, thì đi tìm Tiểu Thanh Tiểu Bạch.”

Mỹ Hoa tuy không nỡ bỏ đối với nhân gian, nhưng cũng không dám chậm trễ đại sự tu luyện, gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương tiễn cô ra khỏi cửa, lại đem cô gọi về, đem một cây quạt giao cho cô.

“Đây là Tạ Vũ Tình thời điểm thu dọn chiến trường nhặt về: Tiêu Dao Phiến của Trương Quả, nhắm chừng hắn là bị Đạo Phong đánh bại, khi hốt hoảng đào tẩu bỏ lại.

Cô là quỷ hồn, pháp khí khác cô cũng không dùng được, Trương Quả là hồn thi, giống với cô, đồ của hắn, cô nhất định cũng có thể dùng, cô cầm về đi tự mình tế luyện đi.”

Đồ của Trương Quả, tự nhiên sẽ không kém, hơn nữa cây quạt này cổ kính, Mỹ Hoa vốn đã thích đồ cổ, cũng phối hợp với khí chất của cô, lòng tràn đầy niềm vui đón lấy, lưu luyến không rời mà rời đi.

“Chanh Tử em...” Diệp Thiếu Dương trở lại trong phòng, vừa đem đầu quay sang Chanh Tử, Chanh Tử lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Em không đi, em là yêu không phải quỷ, đến một chuyến không dễ dàng nha, chẳng may em đi rồi lão đại anh lại xảy ra chuyện, cần giúp, em còn phải lạch bạch chạy tới...”

Chanh Tử nghiêm trang tìm cớ, dứt khoát ngồi ở trên đùi hắn làm nũng: “Đúng vậy lão đại, chúng ta không phải có nhà rồi sao, mua cái bồn tắm lớn đi, em có Hỗn Nguyên Châu, ở nơi nào tu luyện cũng như nhau, em có thể mỗi ngày ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, không có việc gì thì đi tìm Tuyết Kỳ chơi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.