Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 961: Chương 961: Chương 961: Phi đầu man 1




Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, nhưng chịu không nổi cô làm nũng, đành phải đáp ứng.

Chanh Tử vui vẻ hôn một cái ở trên mặt hắn, ra khỏi cửa về phòng của mình ngủ.

Diệp Thiếu Dương xoa xoa chỗ bị Chanh Tử hôn, nhìn Qua Qua, Qua Qua cũng mở to mắt nhìn hắn, không đợi hắn mở miệng, giành trước xua xua tay nói: “Lão đại, ngươi đừng phái ta đi Quỷ Vực tìm hiểu tin tức gì, ta đi mấy lần rồi, ngươi nếu phái ta đi, đó là cố ý muốn đuổi ta đi!”

“Lần này không đi nữa, để sau này ta đi cùng ngươi, xuống đó một chuyến.”

Qua Qua sửng sốt: “Lão đại ngươi muốn đi âm ty?”

“Phải xuống một chuyến, đi quan hệ một chút, chờ vài ngày nữa. Ngủ đi.”

Qua Qua vừa nghe nói không cần nó đi âm phủ nữa, vui vẻ không chịu được, nhảy đến trên giường, nằm chỏng vó bên trên.

Diệp Thiếu Dương đi qua đem nó đẩy ra, bản thân nằm trên đó, Qua Qua rất nhanh lại bò đến trong lòng hắn, ôm ngực hắn.

Diệp Thiếu Dương đẩy vài lần không đẩy ra được, mắng vài tiếng cũng không để ý, đành tiếp nhận số phận thở dài, thành thật nằm đó.

Qua Qua là Quỷ Vực chi yêu, lẽ ra cũng không cần ngủ, nhưng nó là thiền (ve) trùng, ngủ nghỉ chính là tu luyện, mỗi ngày đều cần giống như con người ngủ một thời gian.

Diệp Thiếu Dương hai tay gối lên sau gáy, đem cả sự kiện từ đầu tới đuôi suy nghĩ một lần.

Lăng Vũ Hiên đã chết, bọn nhỏ được cứu vớt, cửu vĩ thiên hồ bị bắt vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Đạo Phong cũng đi rồi...

Tất cả đều đã kết thúc.

Nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy căn bản chưa kết thúc, rất nhiều chuyện, ngược lại vừa mới bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, Kim Oánh gọi điện thoại tới, hẹn Diệp Thiếu Dương đi lấy chìa khóa, Diệp Thiếu Dương đoán là được Chu Tĩnh Như chỉ thị, hẹn sẵn thời gian, rời giường rửa mặt, đi qua phòng Nhuế Lãnh Ngọc ấn vang chuông cửa.

“Anh cùng với ai?”

Nhuế Lãnh Ngọc cách cửa hỏi.

“Không có ai, chỉ một mình tôi.”

Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới mở cửa.

Nhuế Lãnh Ngọc còn chưa rời giường, tóc rối tung, mặc áo ngủ, vẻ mặt uể oải. Nhìn qua ngược lại có vài phần thân thiết, không quá giống với cô lúc bình thường.

Diệp Thiếu Dương vào phòng, hỏi: “Cô hỏi ta có phải một mình hay không để làm gì?”

“Không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng tôi chưa rửa mặt chải đầu.” Nhuế Lãnh Ngọc nói xong lại chui vào ổ chăn, tựa vào trên giường, móc di động ra xem.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nở hoa, hướng trên mép giường ngồi xuống, cười nói: “Nói như vậy, tôi có thể nhìn?”

Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn lại: “Đừng được tiện nghi khoe mã, anh nếu không muốn ở đây thì đi ra ngoài!”

“Tôi không đi, không đi.”

Diệp Thiếu Dương xua hai tay, cười hắc hắc, nói với cô việc mình đặt nhà, thỉnh cầu nói: “Cô theo giúp tôi cùng đi xem nhà, thế nào?”

“Nhà của anh, tôi đi xem cái gì?” Nhuế Lãnh Ngọc cố ý cười nói.

“Nói sao nhỉ, à thì, cô tốt xấu giúp tôi xem một chút, đừng để sau này tôi mua một cái, cô tương lai lại không hài lòng...”

Nhuế Lãnh Ngọc nhíu nhíu mày: “Nhà của anh thì anh ở, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Tôi là nói nhỡ đâu.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười: “Hôm nay Chanh Tử và Vũ Tình hẹn tôi đi dạo phố, còn có Tĩnh Như, mọi người cùng nhau thả lỏng một chút.”

“Cái này...”

“Thôi, thấy anh đáng thương vậy, tôi hay là đi cùng anh đi.”

Diệp Thiếu Dương hưng phấn cười to.

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đi qua, mở cửa thấy là Chanh Tử.

Chanh Tử nhìn thấy hắn cũng sửng sốt một chút.

“Làm gì đến đây?”

“Cũng không phải tìm anh, em tìm Lãnh Ngọc tỷ.” Chanh Tử đẩy hắn ra, vào phòng ngủ nhìn thấy Lãnh Ngọc, nói: “Hai người dậy rất sớm nha.”

“Ừm...” Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp: “Ồ không đúng, anh không phải ngủ ở phòng này! Anh với em giống nhau vừa đến thôi!”

Chanh Tử che miệng cười. “Lão đại không cần tìm cớ, em sẽ không nói ra ngoài!”

“Đừng nói bậy.” Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt nhìn cô một cái.

Chanh Tử ghé tới, ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm vào mặt Nhuế Lãnh Ngọc.

“Làm sao vậy?” Nhuế Lãnh Ngọc sờ sờ mặt mình, cũng không có gỉ mắt hay cái gì.

“Không phải, Lãnh Vũ tỷ, chị đỏ mặt rồi.” Chanh Tử cười ha ha: “Thật sự là vạn vạn không ngờ tới, Lãnh Vũ tỷ, chị thế mà cũng biết đỏ mặt!”

Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn cô, càng thêm quẫn bách.

Náo loạn một trận, Chanh Tử nói ra ý đồ đến, cũng không có việc gì lớn, chính là bản thân không cần ngủ, muốn đi dạo phố, cho nên sáng sớm tới đây gọi cô dậy.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, khó xử nói ra chuyện muốn theo Diệp Thiếu Dương xem nhà. Chanh Tử vừa nghe xong, cũng ồn ào muốn đi xem nhà, chủ yếu là muốn đi xem buồng vệ sinh, đặt bồn tắm lớn thế nào thích hợp...

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói giống như nhà của mình, cũng cạn lời.

Kết quả cuối cùng là ba người cùng nhau ra ngoài. Diệp Thiếu Dương thấy nhiều người, dứt khoát chủ động gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như, mọi người cùng đi xem nhà.

Vì thế Diệp Thiếu Dương một nam nhân, cùng bốn đại mỹ nữ cùng nhau đến chỗ bán nhà. Kim Oánh trực tiếp ngây người, người bên cạnh nhìn càng thêm kinh ngạc.

Ở dưới sự hỗ trợ của Chu Tĩnh Như, thủ tục làm xong rất nhanh, Diệp Thiếu Dương đem tiền trong chi phiếu giao hết —— vốn cho rằng chỉ có mười mấy vạn, về sau mới nhớ tới ở thời điểm xử lý sự kiện Tử Nguyệt, từ chỗ trường học còn kiếm được mười mấy vạn, tổng cộng ba mươi mấy vạn, giao hết ra.

Chu Tĩnh Như vốn không lấy, nhưng Diệp Thiếu Dương tuy tiếc tiền, thật sự không muốn được lợi quá lớn nữa, thái độ cứng rắn, Chu Tĩnh Như không có cách nào cả mới thu, dựa theo giá nhà ban đầu tính ra chiết khấu, còn lại bớt cho hết.

Nhà rất lớn, ba phòng ngủ hai phòng khách, trang trí đẹp đẽ, mấy cô nương chỉ trỏ, biểu hiện so với Diệp Thiếu Dương còn giống chủ nhân hơn. Nhưng lúc lấy được chìa khóa, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng hí hửng, tốt xấu có căn nhà thuộc về mình.

Nghiệm thu nhà, mấy cô nương ồn ào đi dạo phố, Diệp Thiếu Dương cùng đi, kết quả bị coi là cu li, bao lớn bao nhỏ đều nhét vào trong tay hắn, bản thân ngẫm lại cũng đúng là tự hành hạ mình:

Đi dạo phố với một em gái, đối với nam nhân mà nói đã xem như tra tấn, mình cùng lúc đi với bốn người, hơn nữa đều không đem mình coi là người ngoài.

Giữa trưa cơm nước xong, buổi chiều mấy em gái còn muốn tiếp tục đi dạo phố, Diệp Thiếu Dương nói cái gì cũng không theo, tìm cái cớ, bỏ trốn mất dạng tới tiệm của lão Quách.

“Đệ muốn mua đồ gia dụng gì, tủ vân vân, là tự mình đóng, hay là mua có sẵn?”

Lão Quách sau khi nghe nói hắn mua nhà, chúc mừng một phen, hỏi.

“Tự mình đóng đi, có vẻ chắc chắn một chút.” Diệp Thiếu Dương ở trong đầu tính toán, mình không có tiền, gia cụ gia điện cái gì, chỉ có thể lừa Tiểu Mã thanh toán, nhưng tiểu tử này sáng sớm đã mất tích, điện thoại cũng không có ai tiếp.

Lão Quách pha trà xong, rót cho Diệp Thiếu Dương một chén, nói: “Đệ nếu tự mình đóng đồ gia dụng, còn không bằng giao cho ta.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Giao cho huynh cái gì, huynh biết đóng đồ gia dụng?”

“Lời này ta không thích nghe, lão phu đóng quan tài cả đời —— “

Nước trà trong mồm Diệp Thiếu Dương phun hết lên mặt hắn: “Huynh rủa đệ à, mẹ kiếp đệ mua là đồ gia dụng, không phải quan tài!”

“Giống nhau đều là làm từ gỗ cả, lão phu giao tiếp cả đời với gỗ, đệ dám nói ta không biết làm đồ gia dụng?”

“Được được, tìm một kẻ đóng quan tài làm đồ gia dụng, xui xẻo chết mất, đệ không cần.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương buồn bực, thế mà lão Quách nghĩ ra được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.