Nhìn lướt qua trên quầy, nói ra mục đích: “Lần này phong ấn cửu vĩ thiên hồ, dùng mất không ít pháp dược, huynh bổ sung cho đệ một chút đạn dược đi, quy củ cũ, mỗi thứ cho đệ một chút.”
Lão Quách nói: “Gần đây rất nhiều đồ chưa có hàng, chờ một thời gian đi.”
“Mau chóng đi, nhỡ đâu sắp tới lại gặp chuyện gì thì sao.”
Lão Quách cười nói: “Đệ cũng không phải Conan, đi nơi nào nơi đó có người chết, nào có nhiều sự kiện thần quái như vậy cho đệ gặp được.”
Khi nói chuyện, bầu trời bên ngoài vốn đã âm u bắt đầu có mưa.
Diệp Thiếu Dương giúp lão Quách cùng nhau đem vòng hoa tiền giấy bên ngoài thu vào phòng, đóng cửa tiệm, ở trong phòng uống trà nói chuyện phiếm, cũng khó có được lúc rảnh rỗi, đơn giản thả lỏng một phen.
“Cho đệ gặp hai người quen.” Lão Quách hướng về phía quầy vỗ vỗ tay, gọi: “Tiểu Kim Tiểu Ngân, đi ra!”
Hai đạo thanh khí, trong một đôi búp bê sứ từ trên quầy bay ra, rơi xuống đất, hóa thành hai người, một nam một nữ, hai tiểu quỷ, hướng về phía Diệp Thiếu Dương ngại ngùng cười.
Diệp Thiếu Dương thấy hai con quỷ này có vài phần quen mặt, giật mình nhớ ra, là đôi đồng nam đồng nữ mình từ trong cổ mộ mang về, không phải quỷ, là tà linh, bởi vì không dễ xử lý, bởi vậy lúc ấy giao cho lão Quách, cầm về nuôi, cũng coi như có chốn đi về.
“Là các ngươi!” Diệp Thiếu Dương cảm giác được khí tức tà linh trên người bọn họ phi thường thuần khiết, nói rõ không phải tà tu, rất vui mừng.
“Sư thúc, đa tạ cứu chúng ta!” Hai tà linh khom mình hành lễ.
“Sư thúc?”
“Bọn nó cứ muốn gọi ta là sư phụ, ta cũng không có cách nào.” Lão Quách nhún nhún vai.
Diệp Thiếu Dương nói: “Bọn nó ở chỗ này của huynh thật ra rất tốt, có thể hấp thu hương khói tu luyện, thuận tiện cũng có thể giúp huynh trông cửa hàng.”
“Đi chơi đi, đừng chạy lung tung.”
Lão Quách khoát tay áo, đồng nam đồng nữ lập tức vui mừng từ dưới khe cửa chui ra ngoài. Bọn nó là tà linh, không chỉ không sợ trời mưa, loại trời âm u có mưa này ngược lại càng thêm thích hợp bọn nó hành động.
Sư huynh đệ hai người tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm, đột nhiên một trận gió từ trong sân thổi tới, thổi khiến tiền giấy trong phòng bay tán loạn.
Hai người cả kinh, đều phát giác cơn gió này có chút tà môn, là âm phong!
Có Diệp Thiếu Dương, lão Quách tự nhiên quỷ quái gì cũng không sợ, buông chén trà, đi đến cửa sân, nhìn bầu trời âm u, đang tìm căn nguyên âm phong, chỉ thấy một bóng người xa xa bay tới, té ngã ở trong màn mưa, đứng dậy hướng trong phòng xông vào.
“Tiểu quỷ phương nào!” Lão Quách vỗ một chưởng, đánh vào đầu vai con quỷ đó, đem nó đánh lảo đảo, bản thân lão Quách cũng cảm thấy lòng bàn tay phát đau.
Quỷ ảnh đó nghiêng ngả lảo đảo xông vào trong phòng, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức chắp tay nói: “Diệp thiên sư cứu ta!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhìn quỷ ảnh này thêm một cái, có chút quen mặt, rất nhanh đã nhận ra, kinh hô: “Ngươi không phải Trương mỗ nhân sao!”
Quỷ ký vùng Thạch Thành Trương mỗ!
Mặc dù có đoạn thời gian không gặp, nhưng Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ hắn.
Mặt hàng này một thân đồ tây màu đen, rách nát không thành bộ dáng, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, khí tức trên người bất định, hiển nhiên là đã bị thương.
“Có yêu quái đuổi theo ta, thiên sư cứu ta!”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn hỏi kỹ, trên không cái sân truyền đến một đợt tiếng đánh nhau.
Lão Quách dẫn đầu chạy ra, nhìn thấy đôi đồng nam đồng nữ kia của mình ở trên nóc nhà cùng một kẻ toàn thân màu đen, tóc dài tới vai đánh quấn lấy nhau. Kẻ kia hung hãn vô cùng, đồng nam đồng nữ dần dần chống đỡ hết nổi.
Lão Quách xem mà kinh hãi, hướng đồng nam đồng nữ hô: “Tiểu Kim Tiểu Ngân, mau đem nó dẫn xuống, để sư thúc các ngươi đối phó!”
Tiểu Kim Tiểu Ngân phi thân nhảy vào sân, thứ quái dị kia cũng theo xuống.
Lão Quách vội vàng lui đến trong phòng, bảo Tiểu Kim Tiểu Ngân đem yêu quái đó dẫn hướng trong phòng.
Tiểu Kim Tiểu Ngân sau khi vào nhà, trong miệng yêu quái kia phát ra tiếng cười quái dị khặc khặc, không sợ hãi chút nào, hướng trong phòng lao vào.
“Kim tiền diệt hồn, thập tự tác mệnh, cấp cấp như luật lệnh!”
Lão Quách đốt một đạo linh phù, niệm làm phép.
Dùng chỉ đỏ xâu rèm cửa thảo châu treo lên, nháy mắt buộc chặt, đem yêu quái đó trói chặt, lay động qua lại.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Câu Hồn Tác, vừa muốn xuất phát, lão Quách lui ra phía sau ngăn trở: “Đừng đem đồ trong nhà ta đánh hỏng, dùng cái này, đem hồn phách của nó đánh ra!”
Nói xong đưa cho Diệp Thiếu Dương một cây kiếm tiền tài.
Cái gọi là kiếm tiền tài, là lấy một trăm lẻ tám đồng tiền Ngũ Đế, dùng sợi chu sa xâu lại, hình thành hình dạng một cây kiếm, bình thường đặt ở cạnh lư hương, dùng khói tiêm nhiễm, súc tích linh lực.
Thời điểm làm phép sử dụng, linh lực có thể so với thượng đẳng pháp khí, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi hao hết, còn cần tiếp tục cung phụng súc tích, không giống thượng đẳng pháp khí thật sự có thể liên tục sử dụng.
Bình thường đạo sĩ bài vị thấp sẽ chế tác thứ này, thời điểm thật sự gặp được nguy nan sử dụng, để bù lại sự thiếu thốn trên pháp lực.
Hơn nữa kiếm tiền tài còn có công hiệu trừ tà, dùng để đối phó yêu tinh, chỉ cần pháp lực đủ, có thể đem hồn phách đánh ra.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận kiếm tiền tài, bắt một đạo linh phù, muốn đem yêu quái này cố định trước rồi nói sau, không đợi đến trước mặt, yêu quái đó đột nhiên kêu một tiếng quái dị, cổ vươn thật dài, thân thể liều mạng lay động, đem bức rèm che giật đứt hơn phân nửa, mắt thấy đã sắp thoát vây.
Tu vi sâu như vậy!
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng đúng, nếu là tinh quái bình thường, cũng sẽ không đem một quỷ ký ép tới mức chật vật như vậy, lập tức tiến lên một bước, tay cầm kiếm tiền tài, niệm chú ngữ, hướng cái đầu mái tóc dài rối tung của yêu quái kia đâm tới.
Cái đầu đó lay động tránh thoát, kiếm tiền tài đâm vào trên cái cổ như cổ rắn của nó, một kiếm đâm thủng, máu tươi điên cuồng phun ra.
Yêu quái kêu một tiếng quái dị, cả người run lên, đột nhiên dùng sức lắc lư thân thể, đầu thế mà rời khỏi thân thể, hướng Trương mỗ bay đi.
Trương mỗ bị dọa kêu to, vội vàng trốn tới phía sau Diệp Thiếu Dương.
Cái đầu kia cũng đuổi theo tới, miệng phun chướng khí, một cái miệng rộng tách ra, lộ hai hàm răng vàng dày đặc.
Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp quyết, vỗ tới một chưởng, trúng vào đầu, vốn định đem nó đánh ra rồi nói sau, kết quả cổ tay căng lên, lại là bị mái tóc dài của yêu quái đó bò lên, như xúc tu hướng lên trên.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay trái lấy ra một tấm linh phù, nhẹ nhàng lay động, nó cháy lên, hướng đống tóc kia thiêu đốt.
Tóc gặp lửa thiêu đốt, yêu quái kêu thê lương, mở cái mồm to, hướng tay trái Diệp Thiếu Dương cắn tới.
Diệp Thiếu Dương thuận thế đem linh phù thiêu đốt nhét vào trong miệng nó, tay trái kết ấn búng lên cằm, miệng yêu quái nhất thời không khép được.
“Cho ngươi đậu rang!” Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng, nhét vào trong miệng yêu quái, hai đạo linh phù giao nhau dán sát vào, đầu gối thúc lên cằm, khiến cái mồm ngậm lại.
Kết ấn niệm chú, đậu đồng ở trong miệng yêu quái phát nổ bôm bốp.
Yêu quái muốn phun lại phun không ra, muốn kêu mà kêu không được, đầu ngã cắm xuống đất, Diệp Thiếu Dương dùng chân giẫm chặt, lấy ra Thái Ất Phất Trần, vươn đến trên mặt yêu quái, niệm chú rung lên, phất trần giống như xúc tu xâm nhập trong lỗ mũi yêu quái.
“Đi ra!” Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, bước lui về phía sau, dùng sức đem Thái Ất Phất Trần kéo về phía sau, đem một mảng hư ảnh từ trong đầu kéo ra, chính là hồn phách của yêu quái này.
Thân thể cùng đầu yêu quái nhanh chóng mềm nhũn, ngã xuống đất bất động.