Sau khi xuống xe, lão Quách mở ra cốp sau, lấy hai tập giấy bản, hai xâu nguyên bảo gấp bằng giấy xuống.
Làm ông chủ một tiệm mai táng, trong xe hắn không thiếu nhất chính là mấy thứ này.
Trong sân bày một cái bàn lót vải trắng, một lão giả ngồi ở nơi đó, phụ trách đăng ký.
Lão Quách Tiến lên đăng ký tên họ, theo đó lễ tiền, theo Tiểu Mã và Diệp Thiếu Dương cùng nhau tiến vào linh đường.
Vốn chủ nhà muốn lên tiếp đón, nhìn thấy Tiểu Mã đi cùng, gật đầu để bọn họ đi vào.
Linh đường thiết lập ở nhà chính, ở giữa trên một cái bàn bát tiên bày ảnh chụp của Vương Bình.
Nhìn thấy trên ảnh chụp Vương Bình bộ dáng tràn đầy thanh xuân, trong lòng Diệp Thiếu Dương và lão Quách đều có cảm xúc rất không phải.
Sau khi viếng người chết, Tiểu Mã sốt ruột khó dằn nổi kéo bọn họ vào phòng cách vách đi xem thi thể Vương Bình.
Vừa vào cửa, tính cả Tiểu Mã, ba người đều ngây ngẩn cả người:
Một đạo sĩ, còn có một hòa thượng, đang ở trong phòng làm pháp sự, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ở trên quan tài thủy tinh đặt thi thể treo một khối tú cầu màu đỏ sậm, trên một cái bàn bát tiên bày song song ảnh chụp của Vương Bình cùng một tiểu tử, ở giữa bày hai cái bài vị, viết tên tự cùng ngày sinh tháng đẻ của hai người.
Hai bên ảnh chụp bày một đôi nến đỏ, phía trước đặt ba chậu cống phẩm, dùng vải đỏ trùm.
Hòa thượng ở một bên gõ mõ, đạo sĩ lắc chuông, rắc tiền giấy, trong miệng niệm.
Bên cạnh có hai đôi nam nữ trung niên đứng, có một đôi trên cánh tay mang theo phù hiệu màu đen trên tay áo, che mặt khóc.
“Làm cái gì vậy...” Tiểu Mã ngây người.
“Minh hôn.” Lão Quách nói: “Địa phương có tập quán minh hôn, nam nữ chưa kết hôn nếu chết, bình thường đều sẽ tìm người chết tuổi thích hợp làm minh hôn.”
Khi nói chuyện, một cô nương đi tới, đem Tiểu Mã kéo đến gian ngoài, không đợi mở miệng, Tiểu Mã giành trước nói: “Làm cái gì vậy?”
“Minh hôn. Chỗ chúng tôi có tập tục này.”
Tiểu Mã vừa nghe nóng nảy: “Điều này sao có thể! Tôi mới là bạn trai của Bình Bình mà, sao có thể cho cô ấy kết hôn với người khác!”
Thanh âm Tiểu Mã có chút lớn, kinh động người trong phòng, đều hướng bên này nhìn qua, một đôi hòa thượng đạo sĩ làm phép kia đều ném đến ánh mắt tức giận.
Cô nương hướng Tiểu Mã làm cái động tác tay chớ có lên tiếng, thấp giọng nói: “Hai người cũng chưa kết hôn, người cũng đã chết, chỉ là nghi thức, để người sống an lòng mà thôi...”
Lão Quách nói: “Tiểu cô nương, lời không phải nói như vậy, người chết phối minh hôn, phối là nhân duyên kiếp sau.”
Cô nương sửng sốt, hồ nghi nhìn hắn, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Các người là ai?”
“Bạn của Vương Bình, đến phúng.” Diệp Thiếu Dương trả lời.
Tiểu Mã cầm lấy tay cô nương, chỉ chỉ Diệp Thiếu Dương, nói: “Đây là Mao Sơn Thiên Sư, cậu ấy có thể cứu sống Bình Bình, mau bảo bọn họ đừng phối minh hôn, để Thiếu Dương đi đem cô ấy cứu sống!”
Cô nương kia sửng sốt một chút, nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn Tiểu Mã, thở dài nói: “Mã ca bình tĩnh một chút, người chết không thể sống lại, anh cũng không nên đau lòng quá độ, để người ta lừa gạt.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này cũng không tức giận, Tiểu Mã trái lại sốt ruột.
“Không không không, đây là anh em của tôi, khởi tử hồi sinh với hắn mà nói không tính là gì, cô mau để tôi vào đi. Biểu tỷ à tôi van cô đó!”
Diệp Thiếu Dương ở phía sau âm thầm thở dài.
Biểu tỷ của Vương Bình bị Tiểu Mã dây dưa không có cách nào cả, nói: “Tôi chỉ là biểu tỷ của cô ấy, tôi không làm chủ được, anh chờ một lát đi, nghi thức minh hôn một chốc là xong rồi, hiện tại người ngoài không thể vào.”
Nói xong đi vào linh đường.
Tiểu Mã cũng muốn đi vào theo, bị lão Quách giữ chặt, nói: “Cậu cũng đừng để ý một chốc một lát này, đợi chút đi.”
Diệp Thiếu Dương đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía quan tài thủy tinh, thấy phía dưới có một sợi dây điện, cắm ở trên ổ điện nguồn điện, liền hỏi: “Cái quan tài thủy tinh này có thể giữ ấm?”
“Đúng vậy, tôi cố ý thuê, nhiệt độ chỉnh đến 0 độ, như vậy thi thể trong thời gian ngắn sẽ không hư thối, cũng sẽ không đông lạnh, như vậy chờ cậu đem hồn phách cô ấy đưa lên, mới có thể hồi sinh chứ.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, không biết phải trả lời như thế nào.
Đợi vài phút, nghi thức trong phòng kết thúc, hòa thượng đạo sĩ lần lượt rời khỏi, Tiểu Mã lập tức xông vào, nhào vào trên quan tài thủy tinh, vừa lau nước mắt vừa gọi Diệp Thiếu Dương đi qua.
Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt, thấy Vương Bình ngửa mặt nằm ở trong quan tài thủy tinh, khi còn sống xinh đẹp động lòng người, lúc này cô lại là mặt phát xanh, trên mặt hiện ra một nét chết chóc.
Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, trong đầu cũng rất khó chịu.
Tiểu Mã quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi đem quan tài mở ra, ngươi trước nhìn xem nàng, sau đó lại nghĩ biện pháp cứu cô ấy, thế nào?”
Nói xong không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, đưa tay đi cậy nắp quan tài.
“Này, cậu làm gì vậy!”
Bên cạnh, đôi vợ chồng trung niên kia lập tức đi lên ngăn cản, Tiểu Mã lại đem lời Diệp Thiếu Dương có thể cứu Vương Bình nói một lần.
Người phụ nữ trung niên kia nghe xong giận dữ, khóc nói: “Cậu đừng ở đây càn quấy nữa, Bình Bình từ trước tới giờ chưa từng nói với chúng tôi có bạn trai gì cả, chúng tôi không biết cậu, người cũng đã chết, cậu còn muốn đùa giỡn thi thể nó, cậu rốt cuộc muốn làm gì, cậu mau cút ra ngoài!”
Nói xong đi lên xô đẩy Tiểu Mã.
“Chờ chút!” Nam nhân trung niên bên cạnh đột nhiên đi tới, giữ chặt người phụ nữ, một đôi mắt nhìn quét qua lại ở trên người Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Cậu có phải tên Diệp Thiếu Dương hay không?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Ông biết tôi?”
“Bình Bình lúc còn sống từng nói vài lần, nó với cậu là bạn tốt, cậu là Mao Sơn đạo sĩ, biết pháp thuật.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương buồn bực, Vương Bình chưa từng đề cập Tiểu Mã với cha mẹ cô ấy, ngược lại thường xuyên nhắc tới mình?
“Cậu có thể đem Bình Bình cứu sống?” Cha của Vương Bình vẻ mặt kích động, tuy mỗi người đều biết người ta sau khi chết không thể sống lại, nhưng thân là cha, chỉ cần có cho dù một chút hy vọng, cũng muốn đi thử một lần.
“Tôi không làm được.” Diệp Thiếu Dương thẳng thắn trả lời.
“Cậu làm được, cậu nhất định làm được!”
Tiểu Mã không phân trần, đem quan tài thủy tinh cạy ra, một lần này cha mẹ Vương Bình không ngăn trở.
Diệp Thiếu Dương ghé sát vào nhìn, lông mày nhất thời nhíu lại, “Ồ” một tiếng.
Lão Quách khoát tay nói: “Tà khí thật mạnh!”
Diệp Thiếu Dương ghé sát vào đánh giá Vương Bình, vươn tay, lật lên mí mắt của cô, hai mắt sung huyết, nhìn qua có chút dọa người.
Lại cạy mở miệng của cô, nhìn nhìn vào trong khoang miệng, tiếp đó từ trong ba lô lấy ra một bó hương, điểm hỏa sau đó cầm trong tay.
Một số thân thích của Vương Bình vây lại tụ tập bên cạnh, đều đang xem náo nhiệt.
“Diệp đạo trưởng, làm cái gì vậy?” Cha Vương Bình rụt rè hỏi.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới, chờ đàn hương thiêu đốt ra một đoạn tro hương, đem tro hương búng vào trong một tấm linh phù, ở giữa bọc một đồng tiền Ngũ Đế, gấp thành một cái to bằng móng tay cái, nhét vào trong miệng Vương Bình, đem miệng khép lại.
“Có dầu vừng không?” Diệp Thiếu Dương hỏi: “Cho một cái bát nữa.”
Cha Vương Bình liên tục gật đầu, chạy ra ngoài, chỉ chốc lát cầm một chai dầu vừng và bát tới, giao cho Diệp Thiếu Dương.
Một đám người lẳng lặng nhìn hắn, đều không dám nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương đem dầu vừng đổ vào trong bát, sau đó cạy miệng Vương Bình, lấy ra linh phù, cởi bỏ, đem tiền Ngũ Đế ném vào trong bát dầu thơm, tro hương nổi trên mặt dầu.