Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 969: Chương 969: Chương 969: Tiêu lang quân xấu hổ




Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Tam bá, mỗi người đều có một lần như vậy, một khi đi hết Quỷ Môn Quan, liền không còn liên quan với kiếp trước, thím ba bên kia, cháu sẽ bảo chú hai của cháu chiếu cố thêm chút. Ngài cả đời làm điều tốt, kiếp sau tất có phúc báo, ngài an tâm đi đi.”

Tam bá thở dài, gật gật đầu, bất đắc dĩ theo quỷ sai rời đi.

Diệp Thiếu Dương nhìn bóng lưng hắn, thở dài trong lòng.

Một đường phi hành hai mươi phút, nghe thấy một đợt tiếng khóc cùng tiếng thở dài ở phía trước, ngẩng đầu nhìn, chỗ cuối một cây cầu hình vòm bạch ngọc, bên cạnh có một cái đài đá.

Toàn bộ vong hồn đi tới đó, đều bị quát lớn đứng lại, sau đó thay phiên đi lên đứng một hồi, hướng xa xa nhìn một phen.

Đó là Vọng Hương Đài. Cuộc đời đi đến hết, nhìn cố hương một lần cuối cùng, không ai không thở dài rơi lệ, sau đó ở dưới quỷ sai thúc giục đi đến bên cầu Nại Hà, nhưng không lên cầu.

Cạnh cậu có một con đường nhỏ bậc đá, ở giữa cũng có một cái cổng chào, bên trên viết ba chữ “U Minh đạo”, có hai hàng quỷ sai gác.

Các vong hồn mới đến địa phủ, đều sẽ được đưa đến Uổng Tử thành ở lại trước, sau đó chờ Thôi phủ quân xem qua sổ sinh tử, an bài đầu thai luân hồi, hoặc là xuống địa ngục, hoặc là đi làm quỷ dịch. Chờ trước khi quỷ hồn đầu thai, mới cần tới uống một bát canh Mạnh bà, quên đi kiếp trước.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng đi theo đám đông vong hồn, đi lên U Minh đạo, dọc đường đem Thiên Sư bài cầm trong tay, cũng không có quỷ sai ngăn trở. Đi tiếp cả quãng đường, xa xa xuất hiện một tòa thành trì.

Ba người vòng qua tường thành, tới ngoài cửa chính, lầu cửa cao lớn, thể hiện ra khí độ nghiêm ngặt, trên viết ba chữ to “Phong Đô thành”, bên cạnh dựng một tấm bia đá, trên đó có một hàng chữ to, Chanh Tử là lần đầu tiên nhìn thấy, nhỏ giọng đọc chậm:

“Vô vi đại đạo, thiên tri nhân tình; vô vi yểu minh, quỷ kiến nhân hình, tâm ngôn ý ngữ, quỷ văn nhân thanh, phạm cấm mãn doanh, địa thu nhân hồn... Lão đại, có ý tứ gì thế?”

“Không có ý tứ gì, đi thôi.”

Diệp Thiếu Dương một lòng nghĩ tới chính sự, dẫn bọn họ tới dưới cửa thành. Khác với tình huống một lần trước xuống đây, không có người gác, một lần này hai bên cửa thành đều tự đứng một hàng ba quỷ sai, đối với mỗi một kẻ vào thành đều phải kiểm tra quỷ bài.

Diệp Thiếu Dương đi qua, đem Thiên Sư bài dâng lên, một quỷ sai sau khi kiểm tra nhìn lão Quách cùng Chanh Tử, nói: “Hai người này thì sao?”

“Hai người bọn họ là theo ta cùng nhau làm việc.” Diệp Thiếu Dương chắp tay: “Xin sai gia tạo điều kiện.”

Lão Quách lập tức tiến lên, rải ra một nắm tiền giấy thật dày, cười nói: “Dương lão tam, đã lâu không gặp.”

“Thì ra là Quách đạo trưởng.” Quỷ sai đó gật gật đầu, làm cái động tác tay cho đi.

Sau khi ba người vào thành, tên quỷ sai kia mở ra hai tay, ống tay áo bay múa, đất bằng nổi một làn gió âm, đem tiền giấy phân tán trên mặt đất đều hút tới trong tay, sau đó chia cho mấy đồng bạn. Mấy gã quỷ sai đều hí hửng.

Trong Phong Đô thành, cung điện san sát, như là vào cố cung.

Toàn bộ quỷ sai, vong hồn sau khi vào thành, đều theo tường thành đi hướng bên phải, Diệp Thiếu Dương lại lựa chọn con đường bên trái.

“Bên phải là đi hướng Uổng Tử thành, chúng ta đi Thiên Tử điện.” Đối mặt Chanh Tử hỏi, Diệp Thiếu Dương giải thích: “Thiên Tử điện chính là Phán quan phủ.”

Vòng qua hai cửa cung có quỷ sai gác, tới trước một tòa cung điện mái cong, trước cửa có mười mấy bậc thang, có hai quỷ sai mặc áo trắng gác.

Diệp Thiếu Dương sau khi đi lên, không đợi đối phương đặt câu hỏi, đưa ra Thiên Sư bài trước, cầu kiến Tiêu Dật Vân.

“Tiêu lang quân hiện ở trong phủ, mời Thiên Sư vào đại sảnh chờ chút.”

Một quỷ sai đến thông báo, một tên khác dẫn bọn họ vào đại sảnh, ngồi xuống ở trước một cái bàn vuông gỗ lim.

Chanh Tử nhìn quanh, thấy đại sảnh này bài trí rất đơn giản, trên tường sát mé trong treo một bức hoạ cuộn tròn, vẽ cảnh tượng một đám quỷ hồn đi ở trên cầu Nại Hà, hai bên treo một bộ câu đối, viết:

Thiện báo ác báo trì báo kỳ báo chung tu hữu báo,

Thiên tri địa tri nhĩ tri ngã tri hà vi bất tri.

“Lão đại, đây là...”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Ở trong Thiên Tử điện không thể nói chuyện lung tung.”

Chanh Tử có chút bất mãn, nói: “Chỉ chờ suông như vậy sao, ngay cả trà cũng không cho uống một ngụm.”

Lão Quách cười nói: “Quỷ trà cũng không thể uống bừa.”

Đợi chỉ một hồi, một bóng trắng vòng qua bình phong, một thân áo trắng, phong thần tuấn dật, chính là Tiêu Dật Vân, cầm trong tay một cây quạt gấp, nhìn qua rất giống thư sinh thời cổ học đòi văn vẻ.

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đi lên, đột nhiên nhớ tới cái gì, bảo quỷ sai ở bên rời đi, lúc này mới thân thiết vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương: “Tiểu tử ngươi sao lại nhớ đến nơi đây!”

“Nhớ ngươi, đi qua thăm ngươi chút.”

Tiêu Dật Vân cười lạnh: “Hừ hừ, thăm ta? Tiểu tử ngươi cũng không tốt bụng như vậy.”

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi: “Trên thực tế là có việc.”

“Phán quan ca ca, ngươi thật đẹp trai nha.”

Chanh Tử nhìn chằm chằm Tiêu Dật Vân, hai mắt tỏa sáng.

Tiêu Dật Vân sửng sốt: “Đây là ai?”

“Ta là yêu phó của lão đại, ta tên Chanh Tử, là một giao nhân.”

“Chanh Tử à.” Tiêu Dật Vân nhìn chằm chằm cô, nhìn một hồi lâu, cười nói: “Ta không phải là phán quan, chỉ là một tùy tùng của phán quan mà thôi. Cô nương ngươi năm nay bao tuổi?”

Chanh Tử vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương vượt ở phía trước nói: “Đừng nói thứ vô dụng, ta còn có chính sự!”

Tiêu Dật Vân có chút mất hứng, nhíu mày nói: “Chính sự gì!”

Diệp Thiếu Dương đem mục đích tới nơi này nói một lần. Tiêu Dật Vân vừa nghe xong, khép lại cây quạt gấp, gõ hắn nói: “Chỉ chút việc riêng này, ngươi cũng tới cầu kiến Thôi phủ quân, ngươi không biết phủ quân mỗi ngày bận rộn bao nhiêu sao!”

“Ta biết sự tình không dễ xử lý.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Ở đây không phải có ngươi sao?”

Tiêu Dật Vân liên tục lắc đầu: “Không được không được, vì chút việc nhỏ này của ngươi, ta phải đi cầu phủ quân, cũng sẽ bị mắng một trận.”

“Ba mươi đao giấy vàng tốt nhất.”

“Một trăm đao cũng vô dụng! Cái này không phải chuyện tiền nong.”

Tiêu Dật Vân lời nói chính nghĩa, dõng dạc: “Ngươi thân là Thiên Sư, sao có thể vì việc riêng của mình hỏng quy củ, không có quy củ không thành phạm vi, nếu mỗi pháp sư đều giống ngươi, cầu xem sổ sinh tử, vậy âm ty chẳng phải là không có phép tắc gì nữa?”

Diệp Thiếu Dương nghẹn lời.

“Anh đẹp trai, ngươi chỉ dàn xếp một lần thôi.” Chanh Tử đi lên, kéo cánh tay hắn, nhẹ nhàng lay, một cái vẻ mặt đáng thương.

Tiêu Dật Vân ở âm ty mấy trăm năm, bình thường tiếp xúc đều là u quỷ vong hồn, xuất phát từ chức trách, cho dù là mỹ nữ cũng tuyệt không dám thân cận, nào từng trải qua trận thế này, nhất thời vẻ mặt trở nên cực kỳ kỳ quái, toàn thân cứng ngắc, cứng họng, nói không nên lời.

“Cô nương, này, ta nói...”

“Ngươi nếu không đáp ứng, ta sẽ khóc cho ngươi xem.” Chanh Tử nói xong cắn chặt môi dưới, mắt đỏ lên.

“Này này, đừng khóc đừng khóc, ta đáp ứng là được, thử chút xem, ừm... Có thể thành công hay không ta không cam đoan.”

Diệp Thiếu Dương và lão Quách trao đổi một ánh mắt, đều đang cực lực nhịn cười, Tiêu Dật Vân này nhìn thì lạnh lùng, sức miễn dịch đối với em gái lại kém như vậy.

“Anh đẹp trai thật tốt.” Chanh Tử vui vẻ cười lên, đi lên ôm hắn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.