Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 970: Chương 970: Chương 970: Thiên Tử điện




Khuôn mặt Tiêu Dật Vân nhất thời biến thành màu gan heo, cả người như bị điện giật, hồi lâu không nhúc nhích.

Chanh Tử về tới bên người Diệp Thiếu Dương, xoay lưng hướng hắn thè lưỡi.

Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, thầm nghĩ lần này dẫn cô cùng nhau xuống dưới, thật đúng là đến đúng rồi, ngẩng đầu hướng Tiêu lang quân ý vị sâu xa cười cười, nói: “Ngươi mau đi đi, đừng chậm trễ thời gian.”

“Có được hay không, ta không cam đoan, quá nửa là không được.”

Tiêu Dật Vân nói xong, nhớ tới mình lúc trước nói năng khẳng khái, mặt có chút nóng lên, ho khan hai tiếng, nói: “Quy củ cũng phải để ý nhân tình chứ...”

Nhìn Tiêu Dật Vân nhấc hai chân cứng ngắc đi hướng sảnh sau, Chanh Tử cười một tiếng, hướng Diệp Thiếu Dương đắc ý nói: “Thế nào, vẫn là bổn cô nương lợi hại nhỉ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn a, là mấy trăm năm chưa từng bị gái trêu.”

Chanh Tử hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Đợi khoảng một khắc đồng hồ, Tiêu Dật Vân trở về, Diệp Thiếu Dương vừa thấy vẻ mặt hắn, liền biết sự tình đã thành.

“Vận khí ngươi thật tốt, phủ quân thế mà lại đồng ý gặp ngươi.” Tiêu Dật Vân cũng rất ngoài ý muốn: “Ngươi vào đi, vòng tới giếng trời, đi thẳng vào trong, có người dẫn ngươi, chúc ngươi thành công, đi đi.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Chanh Tử cũng muốn đuổi theo, Tiêu Dật Vân gãi gãi đầu, dịu dàng nói: “Cô nương, phủ quân chỉ gặp một mình hắn, chúng ta ở đây chờ đi.”

Nói xong vỗ vỗ tay: “Dâng trà.”

Chanh Tử nhíu mày nói: “Quỷ trà không phải không thể uống sao?”

“Cái này cũng không phải là quỷ trà, là U Minh Quỳnh Tương, là ta dùng để chiêu đãi khách quý nhân gian, cực kỳ hiếm có, chủ nhân ngươi ta cũng không nỡ cho hắn uống đâu.”

Lão Quách ở bên cạnh nghe thấy, hai mắt tỏa sáng, nói: “Nghe nói U Minh Quỳnh Tương này, nhân hồn sau khi uống, mặc kệ là người hay yêu, đều có thể cố hồn ngưng thần, gia tăng tu vi?”

“Đúng vậy.” Tiêu Dật Vân thuận miệng đáp, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn lão Quách, không kiên nhẫn nói: “Ngươi còn ở đây làm gì?”

“Ta là đến âm phủ mua chút đồ, chờ tiểu sư đệ làm việc xong, cùng nhau đi qua.”

“Hắn trong thời gian ngắn không ra được, ngươi đi nhanh đi, lát nữa bảo hắn ra chợ tìm ngươi là được.” Tiêu Dật Vân khó chịu phất phất tay áo.

“Ta không có quỷ bài, lần này theo tiểu sư đệ xuống dưới, chưa xử lý thủ tục, không đi được.” Lão Quách nhớ thương U Minh Quỳnh Tương, không muốn rời khỏi.

Tiêu Dật Vân hừ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bài, nói: “Ngươi cầm của ta đi, đi nhanh đi nhanh!”

Lão Quách tinh ranh cỡ nào, nhìn Chanh Tử một cái, cái gì cũng hiểu, biết hôm nay là không uống được U Minh Quỳnh Tương rồi, nhưng như thế nào cũng phải kiếm chác chút, nói: “Ta nợ Vương lão ngũ mở tiệm dược liệu một trăm đao tiền, trả không nổi, sợ hắn chặn ta đòi tiền.”

“Cái gì Vương lão ngũ Vương lão lục! Ngươi cầm quỷ bài của ta đi, nói cho hắn không cần trả nữa, hắn nếu không chịu, ta đem hắn đánh vào súc sinh đạo! Đi mau đi mau!”

Lão Quách cầm quỷ bài của Tiêu Dật Vân, hí hửng rời khỏi.

Tiêu Dật Vân lập tức đổi một bộ dáng nho nhã lễ độ, ngồi vào đối diện Chanh Tử, mỉm cười.

Chanh Tử che miệng cười không ngừng. “Tiêu ca ca, ngươi thật lợi hại, ngươi ở âm phủ quyền lực rất lớn nhỉ.”

Tiêu Dật Vân hất tóc một cái, nhẹ nhàng như mây gió nói: “Đều là mây bay mà thôi. Thật ra, trong lòng của ta, là rất cô độc...”

Ở dưới sự dẫn dắt của quỷ sai, Diệp Thiếu Dương chạy đến trước chính điện Thiên Tử điện.

Thiên Tử điện này không có thiên tử, chỉ có Thôi phủ quân. Âm ty địa vị chỉ kém Phong Đô đại đế, ngồi ngang hàng thập điện Diêm vương, tứ đại Thiên Sư, chưởng quản nhân gian sinh tử, trên sổ sinh tử một chấm một vòng, thông phán quá khứ tương lai, có thể nói thực quyền lớn nhất.

Trên cột cửa hai bên Thiên Tử điện điêu khắc một bức câu đối:

Nhân quỷ chích nhất quan quan tiết nhất ti bất lậu,

Âm dương vô nhị lý lý sổ nhị tự nan đào.

Đi vào đại điện, là một cái đại sảnh, Diệp Thiếu Dương cũng là lần đầu tiên đến, đoán nơi này chính là chỗ bình thường Thôi phủ quân thẩm tra vong hồn, chỉ thấy ở giữa có một cái ghế bành, trên tường phía sau vẽ một bức Địa Ngục Luân Hồi Đồ, hai bên còn có một bức câu đối:

Phương thốn gian địa ngục thiên đường nhâm nhân tự trạch,

Bán dạ lý thần soa quỷ sử na cá năng phòng.

Ngay phía trên đại sảnh treo một tấm biển, trên viết bốn chữ “Thiên lý đại đạo”.

Trong đại sảnh lúc này không có một bóng người, quỷ sai kia dẫn hắn vòng đến trong một gian phòng nhỏ hậu đường, hai bên đều có rèm cửa bện từ trúc tía. Quỷ sai bảo Diệp Thiếu Dương chờ, đứng ở trước rèm của một cái cửa, hướng bên trong khom người nói: “Phủ quân, Diệp Thiên Sư đã đưa tới.”

Đợi một hồi, bên trong truyền đến một thanh âm bình thản: “Tiến vào.”

Quỷ sai kia vén rèm cửa, để cho Diệp Thiếu Dương đi vào.

Phía sau cửa là một gian cùng loại thư phòng, ở trước một giá sách bày một cái bàn gỗ lim, một nam tử mặc áo bào trắng ngồi ở trước bàn sách, đang cúi đầu đọc một quyển sách.

Trong phòng chỉ có một mình hắn, tự nhiên chính là Thôi Ngọc Thôi phủ quân.

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị trục xương sống số một âm ty này, có chút khẩn trương, đứng ở phía sau cửa, đánh giá. Thôi phủ quân này nhìn qua hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ đường đường, trang phục thư sinh, khí chất cũng cực kỳ nho nhã, không có lấy một chút loại uy nghiêm kia của đại nhân vật.

Thôi phủ quân đứng dậy, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, chắp tay, cười nói: “Diệp Thiên Sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Diệp Thiếu Dương cuống quít hoàn lễ: “Chào Thôi tổ sư.”

Thôi Ngọc Thôi phủ quân, lúc còn sống là một thư sinh, cũng là một đạo sĩ, sau khi làm đại phán quan âm ty, tên vào sổ tiên.

Âm ty xưa nay cũng có đạo phật phân tranh, Thôi phủ quân xuất thân đạo môn, tự nhiên thân cận với đạo môn.

Cho nên Diệp Thiếu Dương gọi hắn Thôi tổ sư, để tiện kéo gần khoảng cách.

Thôi phủ quân chỉ vào một cái ghế dựa, nói: “Ngồi đi.”

Diệp Thiếu Dương nào dám ngồi, đi đến bên cạnh đứng.

Thôi phủ quân ôn hòa cười cười, nói: “Ngươi với ta là một nhà, không cần đa lễ, ngồi đi.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh, mình chỉ là kéo gần quan hệ, đạo môn thiên hạ là một nhà, cái này không sai, nhưng cũng không đủ để khiến Thôi phủ quân nói ra người một nhà loại lời này nhỉ?

Lập tức không rõ nguyên do nhìn hắn, cũng không dám hỏi nhiều.

Thôi phủ quân chỉ vào một bức tranh bên cạnh giá sách nói: “Ngươi xem đây là ai?”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, trên tranh là một đạo sĩ, đầu đội pháp quan, tay cầm kiếm gỗ, bộ dáng thế mà có vài phần tương tự với mình, đột nhiên nghĩ đến cái tên kia.

“Ta sinh ở niên đại Trinh Quán, sau khi đỗ đạt, làm quan một huyện, có một năm gặp nạn hạn hán, dân chúng lầm than. Một đạo sĩ đến chờ lệnh, nói là Hạn Bạt quấy phá, ta lúc ấy không tin quỷ thần, cho rằng hắn yêu ngôn hoặc chúng, muốn bắt hắn.

Hắn cược với ta, trong vòng ba ngày có thể mời được mưa, ta liền ước định với hắn, nếu không thành công, chém đầu thị chúng, nếu là thành công, sẽ bái hắn làm thầy, từ nay về sau thờ phụng đạo giáo.

Ba ngày sau, hắn quả nhiên trừ được Hạn Bạt, cầu được mưa ngọt, ta trong lòng kính phục, bái hắn làm thầy, sau đó hắn ở huyện của ta ba năm, dạy ta đạo pháp, về sau không biết tung tích, để lại một quyển thiên thư cho ta.

Ta mới có cơ hội chứng đạo Hỗn Nguyên, sau khi chết làm chức phán quan âm ty này. Tiên sư thì ở nhân gian trường sinh, thời Khai Nguyên thụ phong quốc sư, ra sức giúp vận mệnh Đại Đường, cũng đem nhân gian đạo thống phát dương quang đại...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.