Nói đến đây đem ánh mắt chuyển hướng Diệp Thiếu Dương: “Tiên sư của ta chính là tổ tông ngươi Diệp Pháp Thiện, ngươi tự nhiên là người nhà của ta.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động vô cùng, trong điển tịch đạo gia chỉ nói Thôi phủ quân là đạo sĩ, trái lại không ghi hắn là đệ tử của Diệp Pháp Thiện, không ngờ mình thì ra còn có một chỗ chống lưng trâu bò như vậy...
Lập tức cười hì hì, hướng Thôi phủ quân một lần nữa chào: “Ra mắt tổ sư gia!”
Thôi phủ quân cười ha ha, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương một hồi, nói: “Ngươi có phong thái của tổ ngươi.”
Diệp Thiếu Dương có chút kích động, nhìn Thôi phủ quân nói: “Tổ sư gia, tổ tiên ta Diệp Pháp Thiện về sau thế nào, ta nghe nói ông ấy hình như đi Thái Âm sơn, kết quả thế nào?”
Diệp Pháp Thiện là nhân gian Thiên Sư, phát triển đạo thống, công đức vô lượng, nhưng lại chưa thể xếp tên vào đạo tông tiên ban, cái này quả thật không khoa học, bốn đại Thiên Sư còn lại, đều là vinh đăng tam bảo, quyền cao chức trọng.
Thôi phủ quân ánh mắt chớp động, nhìn bức tranh Diệp Pháp Thiện, nói: “Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không dám hỏi nữa.
Thôi phủ quân tới trước cửa sổ, nhìn một khoảng đình viện hoa cỏ um tùm phía sau, đầu cũng không quay lại nói: “Ngươi lần này ý đồ đến, ta đã nghe Dật Vân nói, chuyện này với ngươi mà nói, là một loại đi quá giới hạn, ngươi có biết, ta vì sao để ngươi tiến vào hay không?”
Bởi vì... Ngươi là tổ sư gia của ta? Diệp Thiếu Dương trong lòng đoán, nhưng không dám nói rõ.
Thôi phủ quân đoán được tâm ý, nói hắn: “Trong lòng ta tuy thân cận với ngươi, nhưng thân là phán quan, can hệ trọng đại, lại nào dám tự tiện phá hư luật pháp, nhưng trong chuyện này có kỳ quái, cũng là kiếp số của ngươi, cho nên cho ngươi xem một cái.”
Kiếp số của ta? Trong lòng Diệp Thiếu Dương buồn bực, Vương Bình chết, có gì quan hệ với mình?
Thôi phủ quân xoay người, tới trước bàn, vẫy tay một cái, một quyển sách từ trên giá sách bay ra, rơi trên bàn, tự động mở ra đến một tờ nào đó.
“Ngươi qua đây tự mình xem đi.”
Diệp Thiếu Dương biết đây là sổ sinh tử, nghĩ đến mình một người sống vậy mà có thể có cơ hội nhìn thấy thứ này, trong lòng không khỏi khẩn trương hẳn lên, đi qua, nhìn vào một tờ đó, liếc một cái liền thấy được tên Vương Bình, tên dùng bút đỏ gạch đi.
Trong lòng âm thầm hít khí, Vương Bình quả nhiên đã chết...
Vội vàng nhìn năm tháng sinh tuất phía dưới, lập tức ngây dại, tiếp theo nhìn thấy một hàng cuối cùng nguyên nhân tử vong, trong lòng càng lo sợ không yên, thất thanh nói: “Điều đó không có khả năng!”
Thôi phủ quân nói: “Sổ sinh tử còn có thể giả?”
Diệp Thiếu Dương vả miệng: “Ta nói lỡ, chỉ là cái này... Không có khả năng nha!”
Thôi phủ quân nói: “Ngươi tự mình nghĩ cho kĩ.”
Diệp Thiếu Dương nhìn ngày cùng nguyên nhân tử vong của Vương Bình, cẩn thận hồi tưởng lại, nháy mắt một đạo linh quang hiện lên ở trong đầu, lại suy nghĩ, cả người ngây ra.
Thì ra... Là như thế!
Diệp Thiếu Dương vô lực ngã ngồi ở trên ghế, một hồi lâu mới khôi phục lại, hỏi Thôi phủ quân: “Tổ sư gia, tin tức trên sổ sinh tử này, là không thể tiết lộ cho người ta phải không?”
Thôi phủ quân nói: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Ta muốn nói cho người bạn kia của ta, cho hắn biết chân tướng.”
“Cái này tự nhiên không được, tin tức trên sổ sinh tử, chính là thiên cơ, tuyệt đối không thể để người ngoài biết, nhất là người sống dương gian.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng lại trở nên khó xử, không biết làm sao bây giờ mới tốt.
“Ta cho ngươi xem sổ sinh tử, chỉ là giúp ngươi một tay, ngươi tự đi nghĩ cách giải quyết xong việc này, nếu nói ra, ngươi ắt gặp thiên báo!”
“Ta... biết rồi.”
“Ngươi đã biết được chân tướng, tự mình suy nghĩ đi làm như thế nào đi. Ngươi đi đi.”
Thôi phủ quân âm thầm thở dài, tay vuốt qua búi tóc, cắt đứt một đoạn tóc: “Ngươi chung quy là hậu nhân sư môn của ta, ta không đành lòng ngươi sa đọa kiếp số, cho ngươi xem sổ sinh tử, cũng là phạm vào giới luật, phải có điều trừng phạt...”
Diệp Thiếu Dương hướng hắn vái một cái thật sâu.
Thôi phủ quân lại không thèm để ý, cười nói: “Còn có một chuyện nhỏ, phải nhờ ngươi, là như thế này...”
Trong đại sảnh, Tiêu Dật Vân và Chanh Tử tán gẫu đang vui vẻ, Chanh Tử khẽ ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương từ phía sau bình phong đi vòng ra, lập tức đứng dậy hô: “Lão đại đã trở lại!”
Tiêu Dật Vân cũng đứng dậy, thấy Diệp Thiếu Dương bộ dáng nhíu mày trầm ngâm, hỏi: “Chưa xem được sổ sinh tử?”
“Nhìn thấy rồi.”
“Vậy ngươi sao còn bộ dạng này, trên sổ sinh tử viết như thế nào, cô nương đó còn có dương thọ sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Tiêu Dật Vân vừa nghe liền biết trong đó có ẩn tình, cũng không hỏi tiếp, nói: “Ngươi hiện tại muốn làm thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Đi Uổng Tử thành, tìm kiếm tung tích Vương Bình.”
Chanh Tử kinh nghi nói: “Vương Bình ở Uổng Tử thành?”
“Không nhất định có, nhưng chồng cô ấy nhất định có.”
“Chồng cô ấy...” Chanh Tử kinh ngạc: “Cô ấy không phải bạn gái của Tiểu Mã ca sao, lấy đâu ra chồng?”
Diệp Thiếu Dương không rảnh giải thích với cô, quay đầu nhìn Tiêu Dật Vân, nói: “Chuyện này ngươi phải giúp ta.”
Tiêu Dật Vân vội vàng xua tay: “Ta bận lắm, không rảnh.”
Chanh Tử lập tức tiến lên giữ chặt tay áo hắn, nói: “Tiêu ca ca...”
“Khụ khụ, nể mặt em đó, miễn cưỡng giúp hắn một lần đi.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhìn nhìn Chanh Tử, lại nhìn nhìn Tiêu Dật Vân, trong lòng buồn bực, Tiêu Dật Vân rõ ràng là bạn của mình, cùng Chanh Tử chẳng qua là vừa quen biết, sao trái lại phải nhìn mặt mũi cô ấy, để giúp mình?
Trước khi ra khỏi nhà, Diệp Thiếu Dương gọi lại Tiêu Dật Vân, thấp giọng nói: “Chuyện ta xem sổ sinh tử, ngươi phải giữ nghiêm bí mật, bất luận kẻ nào cũng không thể nói, cứ nói ta chưa xem được.”
Tiêu Dật Vân nói: “Cái này yên tâm, việc trái quy định, ai sẽ đi nói.”
Diệp Thiếu Dương lại bảo Chanh Tử cũng giữ bí mật, Chanh Tử tự nhiên đáp ứng.
Từ Thiên Tử điện đi ra ngoài, ba người vòng qua mấy tầng cung điện, tới Uổng Tử thành.
Tiêu Dật Vân dọc theo đường đi canh giữ ở bên người Chanh Tử, đảm đương giải thích, không ngại phiền hà giới thiệu cho cô tên cùng lai lịch mỗi một tòa cung điện.
Đi ngang qua Luân Hồi ti, Diệp Thiếu Dương hướng sâu trong cung điện đề phòng nghiêm ngặt nhìn một cái, phụ thân làm văn thư ngay trong Luân Hồi ti, hắn muốn đi vào tìm ông cỡ nào, cho dù nhìn thấy ông một cái thôi cũng tốt, nhưng không thể.
Vừa tiến vào Uổng Tử thành, khí tượng lập tức thay đổi, không là âm tào địa phủ không khí trầm lặng không thấy bóng người như vậy nữa, mà là một khí tượng phồn hoa:
Trên đường cửa hàng san sát, không nói người ta tấp nập, cũng là dòng người không ngừng, hành tẩu ở trên đường, có cổ trang, cũng có trang phục hiện đại, nhìn qua có một loại cảm giác rất quái dị.
“Những người này đều là cư dân Uổng Tử thành, có một số bởi vì đối chứng nhân quả, sẽ ở lại trong Uổng Tử thành mấy chục năm, độ dài cùng cả đời của nhân gian cũng không khác lắm, bình thường cũng cần ở nhà sống, không khác gì nhân gian.”
Tiêu Dật Vân ở bên người Chanh Tử giải thích.
Chanh Tử như Lưu mỗ mỗ vào vườn đại quan, mở to hai mắt nhìn bốn phía, một mỹ nữ mặc đồ hở rốn từ bên người Tiêu Dật Vân đi qua, hướng hắn đá lông nheo, Tiêu Dật Vân mắt không nhìn nghiêng.
Chanh Tử giật mình nhìn bóng lưng mỹ nữ kia, nói: “Sao còn có trang phục mốt như vậy?”