“Những người này đều là cư dân Uổng Tử thành, có một số bởi vì đối chứng nhân quả, sẽ ở trong Uổng Tử thành trụ thượng mấy chục năm lâu, cùng người gian cả đời cũng kém bất quá dài quá, bình thường cũng muốn ở nhà sống, cùng người gian không sai biệt lắm.”
Tiêu Dật Vân ở Chanh Tử bên người giải thích.
Chanh Tử giống vào lộng lẫy viên lưu mỗ mỗ, mở to hai mắt triều bốn phía nhìn lại, một cái mặc lộ tề trang mỹ nữ từ Tiêu Dật Vân bên người đi qua, hướng hắn phao cái mị nhãn, Tiêu Dật Vân nhìn không chớp mắt.
Chanh Tử giật mình nhìn nọ\vậy mỹ nữ bóng lưng, nói: “Như thế nào còn có như vậy mốt cho rằng?”
“Đây đều là chết mấy năm qua, mặc đương nhiên là dựa theo thói quen lúc còn sống.”
Nói xong chỉ vào một bạn trẻ chải đầu ngược lên, đeo kính râm, mặc áo sơmi trắng cùng quần bò nói: “Người nọ là chết niên đại tám mươi.”
Chanh Tử thấy cực kỳ mới lạ, chỉ vào một ít quỷ hồn mặc cổ trang nói: “Những kẻ này đều là chết thời cổ?”
“Không nhất định, cũng có thể là một ít quỷ hồn hiện đại, thích mặc cổ trang.”
Tiêu Dật Vân giải thích: “Vong hồn cổ đại đại bộ phận đều đầu thai chuyển thế, lưu lại rất ít, chỉ có một số bị chinh thành quỷ dịch hoặc là âm binh, nhiều năm sinh hoạt ở Uổng Tử thành.”
Dọc theo con đường đi qua, Chanh Tử phát hiện hai bên cửa hàng phần nhiều là bán rượu, bán quần áo, còn có một số cửa hàng bày rất nhiều chậu hũ loại dược liệu.
Một ít quỷ hồn dừng lại ở trước cửa hàng, cò kè mặc cả, sau đó dùng minh tệ trả tiền.
Nhìn qua không sai biệt lắm với chợ trong phim cổ trang.
Chanh Tử như có hứng thú nhìn, Tiêu Dật Vân không vội vàng chút nào, đi theo bên cạnh cô, làm hướng dẫn viên, thỉnh thoảng còn có thể mua vài thứ cho cô, khiến lòng Chanh Tử tràn đầy vui mừng.
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người này, cũng không còn gì để nói.
Ở trước một tiệm bán thuốc, Diệp Thiếu Dương tìm được lão Quách đang cò kè mặc cả với chủ tiệm.
Diệp Thiếu Dương gọi hắn một tiếng, lão Quách vội vàng thanh toán tiền, xách một cái túi giấy tới đây.
“Thế nào?” Lão Quách vừa gặp mặt đã hỏi.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Chưa xem được sổ sinh tử.”
Lão Quách sửng sốt, vừa muốn nói gì, nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiếu Dương có chút không đúng, hắn là nhân tinh cỡ nào, vừa nghe đã hiểu, liếc chung quanh, người qua người lại, nói chuyện quả thật không có tiện.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương đi đến một góc tương đối yên tĩnh, nói: “Đã chưa xem được sổ sinh tử, đệ cũng không xác định Vương Bình có ở Quỷ Vực hay không, đã đáp ứng Tiểu Mã, chung quy phải tìm kiếm một chút.”
Lão Quách nói: “Tìm như thế nào?”
“Tìm con đệ.” Diệp Thiếu Dương cười cười.
Thất Bảo, còn có đám tiểu quỷ dưới trướng Qua Qua du đãng ở vùng âm ti, tương đương với Cái Bang ở nhân gian, tìm bọn nó tìm hiểu tin tức là thích hợp nhất. Chỉ là mình cũng không biết đám quỷ con đó hiện ở nơi nào, đành phải cầu hỏi Tiêu Dật Vân.
“Đám tiểu quỷ này hiện tại bị âm ty thu biên rồi, giúp thăm dò quân tình, bình thường sẽ ngụ ở ngoài thành, ta dẫn bọn ngươi đi tìm.”
Tiêu Dật Vân ở phía trước dẫn đường, đoàn người đi về phía cửa thành đối diện.
Dưới cửa thành có hai hàng quỷ sai đứng, nhìn thấy Tiêu Dật Vân, lập tức khom mình hành lễ. “Ra mắt Tiêu áp ti!”
Tiêu Dật Vân mắt không nhìn nghiêng, từ giữa đó đi qua, đột nhiên nhớ tới cái gì, triệu đến một quỷ sai, bảo hắn đi tìm Thất Bảo, quỷ sai đó nhanh chóng bay xa.
“Tiêu ca ca, ngươi quyền lực thật lớn nha!” Chanh Tử vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Tiêu Dật Vân.
Tiêu Dật Vân hất tóc một cái, mỉm cười. “Đều là mây bay.”
Diệp Thiếu Dương thật sự chịu không nổi hắn ra vẻ nữa, hừ một tiếng nói: “Áp ti mà thôi, thật đúng là đem bản thân coi là đồ ăn, ngươi cũng chỉ là thái giám bên cạnh hoàng thượng, cáo mượn oai hùm mà thôi!”
Tiêu Dật Vân quay đầu lại, đỏ mặt mắng: “Cả nhà ngươi cút đi!”
Ở ngoài cửa thành, bên cạnh một rừng cây nhỏ đợi một hồi, một quỷ sai mang theo một đứa trẻ mấy tuổi tới, mặc một bộ thời trang trẻ em Captain America, để tóc húi cua, Diệp Thiếu Dương phân biệt một chút mới nhận ra là Thất Bảo.
Thất Bảo mới đầu chưa thấy Diệp Thiếu Dương, có chút co quắp rụt rè nhìn Tiêu Dật Vân, thẳng đến khi Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng: “Thất Bảo!”
Thất Bảo ngẩn ra, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, vài giây sau, nụ cười tràn ra ở trên mặt, bổ nhào lên: “Lão ba!”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, cũng chỉ đành mặc cho nó bò đến trên người mình, thân thiết một hồi lâu.
Nó dù sao cũng là tiểu quỷ, cũng giống như trẻ con, tương đối kiên định với nhận định, đã nhận Diệp Thiếu Dương là lão cha của nó, loại cảm tình này sẽ mãi không thay đổi, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tự nhiên kích động.
Diệp Thiếu Dương thả nó xuống, nhìn một thân thời trang trẻ em phong cách tây của nó, hỏi: “Bộ quần áo này ngươi kiếm đâu ra?” Âm ty mặc dù có cửa hàng thời trang, nhưng không nên tiên tiến như vậy, ngay cả Captain America cũng có.
“Mẹ con đốt cho con.” Thất Bảo đắc ý cười cười, đột nhiên chu mỏ: “Lão cha, người gần đây vì sao không đi gặp mẹ con?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người nói: “Làm sao ngươi biết?”
“Lúc con báo mộng cho mẹ con gặp mặt nói chuyện phiếm, mẹ con nói, mẹ muốn ra nước ngoài phát triển, người có thời gian đi thăm mẹ đi, mẹ rất nhớ người đó.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương ảm đạm một trận, sau khi chuyện nuôi tiểu quỷ kết thúc, mình quả thực chưa đi tìm Trang Vũ Nịnh, không phải không muốn tìm cô, mà là không biết đi đối mặt như thế nào.
“Ta biết rồi, có rảnh đi tìm cô ấy, chuyện của người lớn ngươi đừng quản, ta tìm ngươi đến, là có chuyện.”
Dứt lời nói cho nó tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ Vương Bình, quỷ dù sao không giống với người, con nào cũng giỏi biến, tướng mạo đặc thù hầu như không có tác dụng gì, muốn tìm được một con quỷ, tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ càng thêm hữu dụng.
Thất Bảo sau khi tuân lệnh, lại bám dính Diệp Thiếu Dương một hồi, Chanh Tử cũng ở một bên trêu nó, bảo nó gọi cô là chị.
Tiêu Dật Vân cũng trêu nó: “Ngươi gọi ta thế nào?” Nói xong ánh mắt vụng trộm liếc về phía Chanh Tử.
Thất Bảo rất thông minh, lập tức gọi to một tiếng: “Anh rể!”
“Đừng gọi bậy.” Tiêu Dật Vân ngoài miệng quát lớn, trong lòng vui nở hoa.
Đột nhiên ngẩng đầu, thấy Diệp Thiếu Dương cười khan, đột nhiên hiểu ra, mình trong lúc vô ý so với Diệp Thiếu Dương nhỏ hơn một thế hệ! Nhất thời lại tức giận không thôi.
Diệp Thiếu Dương đem Thất Bảo đuổi đi, trầm ngâm một lát, nói với Tiêu Dật Vân: “Vẫn nên đi Nhân Duyên Ti một chuyến, Vương Bình ở nhân gian kết minh hôn, ở âm ty trên danh nghĩa đã có chồng, đi nhân duyên hỏi một chút, nói không chừng sẽ có manh mối, cần nhờ ngươi hỗ trợ.”
Tiêu Dật Vân gật gật đầu.
Chanh Tử hỏi: “Nhân Duyên Ti là cái gì, quản duyên người ta không phải Nguyệt lão sao?”
Diệp Thiếu Dương cười cười: “Nào có Nguyệt lão gì.”
Đang lúc nói chuyện, ngoài bìa rừng có một trận động tĩnh, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một đen một trắng hai quỷ ảnh bay tới, dừng ở nơi không xa. Chính là Hắc Bạch Vô Thường.
Hai người hướng Tiêu Dật Vân gật gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
Bạch Vô Thường nói: “Nghe nói Diệp Thiên Sư đến âm ty, vừa lúc cũng đỡ cho chúng ta đi dương gian tìm ngươi. Diêm vương cho mời, theo chúng ta đi một chuyến đi.”
Diêm vương cho mời... Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nháy mắt đã hiểu chuyện gì, nói: “Có phải có người muốn đối chứng với ta hay không?”
Bạch Vô Thường nói: “Đúng vậy.”
Đi Diêm Vương điện đối chứng với người ta, sự tình không phải là nhỏ, ngay cả Chanh Tử cũng cảm giác được có chút bất an, túm túm tay áo Tiêu Dật Vân.