“Việc này... Ta không giúp được gì.” Tiêu Dật Vân liên tục xua tay, Thiên Tử điện và Diêm Vương điện tuy đều thuộc loại “Công kiểm pháp”, nhưng lại không phải cùng một hệ thống, cho dù là Thôi phủ quân cũng không thể can thiệp Diêm La Vương bắt người, càng không cần nói hắn.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với bọn họ: “Không có việc gì, ta đi một chuyến, các ngươi tản bộ trước một chút, lát nữa ở đây chờ ta là được.”
Nhân quả sớm muộn gì là phải chấm dứt, tới muộn không bằng đến sớm, đỡ cho trong lòng nhớ mãi.
Dứt lời hướng Hắc Bạch Vô Thường gật gật đầu. “Làm phiền bát gia cửu gia.”
Hai người ở phía trước dẫn đường, Diệp Thiếu Dương theo sát sau, lại tiến vào Phong Đô thành, một đường đi qua, toàn bộ quỷ hồn đều né tránh ở một bên.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới Bạch Vô Thường từng dạy mình Đâu Chuyển Bát Quái Tiên, cũng coi như nửa sư phụ của mình, muốn tìm hắn xem giọng điệu, nhưng nghĩ sự kiện đó là cơ mật, không tiện mở miệng, cho nên lại thôi.
Chỉ chốc lát tới Diêm La điện, Diệp Thiếu Dương trong lòng có chuyện, cũng không nhìn kỹ, đi thẳng tới trên đại sảnh.
Trên sảnh không có một ai, Hắc Bạch Vô Thường cũng không có ý tứ dừng lại, Diệp Thiếu Dương cũng không dám hỏi, theo bọn họ tới hậu sảnh, trong lòng buồn bực, diêm vương xử án không phải đều là ở đại điện sao, đi hậu sảnh làm gì?
“Vào đi.” Bạch Vô Thường hướng một cái rèm cửa bĩu môi, Diệp Thiếu Dương không tiện hỏi nhiều, vén rèm cửa đi vào.
Trong một gian phòng nhỏ, một người trang phục thư sinh, để râu chữ Bát xoay người lại, nhìn qua năm mươi mấy tuổi, một bộ dáng tính toán tỉ mỉ, Diệp Thiếu Dương chắp tay: “Diệp Thiên Sư.”
“Lý sư gia.” Diệp Thiếu Dương vội vàng chắp tay, đối với vị trước mắt này, Diệp Thiếu Dương vẫn nhận biết.
Người này là sư gia của Diêm La điện, cũng là người chưởng quản ghi chép âm đức, lúc còn sống cực kỳ nổi tiếng, chính là tể tướng Tần quốc Lý Tư, viết chữ rất đẹp, dùng bàn tính giỏi, sau khi chết thụ phong âm thần, làm sư gia của Diêm La điện.
Diệp Thiếu Dương chưa từng tới Diêm La điện, nhưng từng gặp Lý Tư, từng tính âm đức, nhưng sau khi xuống núi còn chưa từng tới.
“Diệp Thiên Sư sau khi xuống núi, một đường trảm yêu trừ ma, vất vả vất vả.”
Diệp Thiếu Dương cũng khách sáo vài câu. “Không phải Diêm La Vương tìm ta đến đối chứng nhân quả sao, sao lại...”
Lý Tư cười hắc hắc, từ trong tay áo lấy ra sổ âm đức, mở ra một tờ nào đó, lại lấy ra một bộ bàn tính, ngồi xuống vừa gạt, vừa ghi lại trên sổ âm đức:
“Thanh trừ âm sào, độ hóa lệ quỷ Phùng Tâm Vũ, thi vương tà linh cùng một đám lệ quỷ, âm đức một vạn năm.”
“Thu phục Nhị Thập Niên Thiền, lại tên Thất Cô, cùng một quỷ sai bỏ trốn, âm đức năm ngàn năm.”
“Chém giết Tu La quỷ mẫu, âm đức một vạn năm, giết thượng cổ tà linh, tuy sau đó chạy thoát, âm đức chỉ được một nửa, chính là bốn ngàn năm...”
Lý Tư liệt kê mỗi một sự kiện thần quái Diệp Thiếu Dương xử lý sau khi xuống núi, chất đống tính âm đức, Diệp Thiếu Dương ở một bên yên lặng nghe.
“Tổng cộng là mười vạn lẻ ba ngàn tám trăm năm. Diệp Thiên Sư, có bỏ sót không?”
“Hẳn chỉ có từng đó.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai. Mình sau khi xuống núi từng xử lý nhiều sự kiện như vậy, trừ các lệ quỷ đại yêu kia, đám tiểu binh lâu la không biết từng thanh lý bao nhiêu, làm sao mà nhớ rõ.
Lý Tư hướng hắn cười cười: “Ngươi cảm thấy không có vấn đề, vậy thì tốt.”
Tiếp theo lại đánh bàn tính, trong miệng lẩm bẩm: “Lén giữ lại quỷ hồn, phân cho nhân loại, giảm âm đức một vạn năm...”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đột nhiên nhớ tới chuyện này, Đó là thời điểm mình còn ở đại học, thành toàn một đôi nhân quỷ uyên ương kia, không ngờ âm ty biết rõ ràng như vậy.
“Không nghe âm thần khuyên can, chém giết Kiến Văn đế Chu Duẫn Văn, tạo thành một số vụ án không thể đối chứng, giảm âm đức ba vạn năm...”
Gạt bàn tính, nói tiếp: “Dung túng quỷ phó giết chết Thiên Sư Ngọc Thần Tử, giảm âm đức hai vạn năm. Lập kế hoạch để quỷ phó giết chết Thiên Sư Lăng Vũ Hiên, giảm âm đức... Bốn vạn năm...”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe ngây người: “Sao giết Ngọc Thần Tử cùng giết Lăng Vũ Hiên, khác biệt lớn như vậy?”
Lý Tư sờ sờ râu chữ Bát: “Trong lòng Diệp Thiên Sư biết rõ nhỉ.”
Diệp Thiếu Dương không dám cãi, dù sao giết Ngọc Thần Tử, cuối cùng là Tiểu Thanh Tiểu Bạch chủ động động thủ, Lăng Vũ Hiên, lại là mình cố ý bảo bọn họ ra tay... Luật pháp âm ty, quả nhiên thưa mà khó lọt, ngay cả ý niệm nguyên tội cũng tính vào.
Trong lòng tính toán một chút, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cộng vào trừ đi vậy, không ngờ ta xuống núi đến bây giờ, cơ bản làm không công.”
Lý Tư cười nói: “Cũng chẳng có cách nào cả, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, nhân gian Thiên Sư trừ âm đức trừ ác như vậy, ta cũng là lần đầu tiên gặp. Nhưng còn chưa xong đâu.”
Lý Tư ho hai tiếng, từ trong tay áo lấy ra một quyển trục màu vàng, nhìn qua như thánh chỉ cổ đại, mở ra đọc:
“Diệp Thiếu Dương nhiều lần phạm luật, nhất là giết Lăng Vũ Hiên, chi tiết đã điều tra rõ, chỉ vì tranh cường háo thắng, ảnh hưởng ác liệt, nên báo lên Tam Thanh, cách đi bài vị Thiên Sư... Nhưng thiên kiếp giáng xuống, chính là lúc dùng người, tạm giữ lại dùng.”
Phía sau còn có một đoạn ân uy cùng sử dụng. Tổng thể mà nói chính là dọa người, tương tự một ít đơn vị nhân gian lỗi nặng, cũng không thật sự làm ra trừng phạt gì cả.
“Phục không?” Lý Tư nheo mắt hỏi.
“Cứ như vậy đi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.
“Ngươi còn không phục, so với vị Thiên Sư kia bị ngươi kết thúc, ngươi cứ trộm vui đi. Lăng Vũ Hiên bởi vì giết hại đồng môn, cậy mạnh câu hồn người ta các loại tội, đã bị đẩy vào súc sinh đạo đầu thai.”
“Nghiêm trọng như vậy!” Diệp Thiếu Dương trái lại thật sự cả kinh, cẩn thận suy nghĩ, chỉ biết, Lăng Vũ Hiên cũng không làm chuyện xấu gì thực tế nha.
“Nhất niệm tâm sinh, hắn tâm thuật bất chính, nguyên tội chồng chất, cũng là gieo gió gặt bảo.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Tiểu Thanh Tiểu Bạch xử lý như thế nào?”
“Thanh, Bạch hai vị đề hạt sứ, ở nhân gian hành hung, cũng là tội lớn, nhưng việc có nguyên nhân, tội giảm một bậc, vốn nên cách chức điều tra, niệm ở gần đây lúc dùng người, vẫn ở lại tại chỗ, lập công chuộc tội.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, xem như yên tâm. Cái này cũng chính là “khai trừ nhưng giữ lại dùng” của nhân gian, xem như trừng phạt nhẹ nhất. Mình vốn còn muốn chạy cửa sau, xem ra là không cần nữa.
Lý Tư hướng về phía Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, tay áo vung lên: “Âm đức đã tính rõ ràng, Diệp Thiên Sư nếu không có ý kiến, có thể đi rồi.”
Vậy là đi rồi? Diệp Thiếu Dương có chút khó hiểu, phái Hắc Bạch Vô Thường đem mình tìm đến, chỉ đơn giản như vậy là không sao rồi?
Trực giác Diệp Thiếu Dương cảm thấy, nơi này tuyệt đối có vấn đề!
Nhưng người ta đã hạ lệnh trục khách, mình cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao cũng chiếm tiện nghi lớn như vậy, lập tức hành lễ cáo từ.
Lý Tư tiễn hắn đi ra, khi sắp rời khỏi đại sảnh, Lý Tư vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Diệp Thiên Sư, Thái Âm sơn xâm chiếm biên giới âm ty, hai bên đã khai chiến, ngươi cũng nghe nói rồi nhỉ?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương căng thẳng, biết đề tài này nhìn như không chút để ý, mới là mục đích chân chính hôm nay gọi mình đến, thuận miệng “Ồ” một tiếng, gật gật đầu.
“Âm ty không sợ Thái Âm sơn, nhưng thế lực hắc ám xung quanh quá nhiều, thậm chí nhân gian cũng có thế lực rục rịch, hy vọng Diệp Thiên Sư cũng có thể tận một phần sức, lập công chuộc tội...”