Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 976: Chương 976: Chương 976: Sông Ấm Thủy gặp nạn 1




Trên mỗi chiếc thuyền, đều hoặc nhiều hoặc ít ngồi vài con quỷ, ăn mặc so với quỷ sai thì mộc mạc hơn chút, đều là quỷ dịch tạp công.

Tiêu Dật Vân đi đến trước mặt hai quỷ sai gác bến tàu, đưa tay đi sờ quỷ bài, mới nhớ tới đã tặng cho Chanh Tử, gãi gãi đầu nói: “Ừm, đều nhận ra ta chứ?”

“Ra mắt Tiêu lang quân.” Hai người chắp tay bái kiến.

“Ừ, cho ta một cái thuyền, chúng ta muốn đi tiền tuyến, làm một việc.”

Hai quỷ sai trao đổi một ánh mắt, khó xử nói: “Nói Tiêu lang quân biết, gần đây nguyên soái hạ lệnh, muốn đi thuyền, chỉ có đạt được thủ dụ của Quân Bị ti hoặc nguyên soái đại nhân...”

Tiêu Dật Vân dựng thẳng lên hai hàng lông mày kiếm, nói: “Ta không có việc đi tiền tuyến làm gì, tự nhiên là có chuyện quan trọng, thế nào, bằng không để phủ quân đại nhân tự mình đến một chuyến?”

Hai quỷ sai nhìn nhau, nếu đắc tội Thôi phủ quân, vậy dù là ti trưởng Quân Bị ti cũng không gánh vác nổi, đành phải chắp tay vái, mặc cho Tiêu Dật Vân chọn lựa con thuyền.

Tiêu Dật Vân chọn một con thuyền có buồm, bốn người bay lên thuyền, hai quỷ sai bái nói:

“Tiêu lang quân, lúc ngồi thuyền nhất định phải cẩn thận, thuyền này tuy là làm từ gỗ táo âm sơn, bên trên lại quét quỷ trẩu, có thể tránh sinh linh tà tu, nhưng gần đây Thái Âm sơn bên kia muốn chặn đường thủy của chúng ta, nghe nói phái ra một ít lệ quỷ đại yêu xuất động, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa không nên rời khỏi con đường chính.”

“Biết rồi.” Bốn người bọn Tiêu Dật Vân đi vào khoang thuyền ngồi xuống.

Đầu thuyền đuôi thuyền đều có một quỷ dịch đứng, tay cầm sào dài, điểm một cái ở trong nước, thuyền nhỏ rời khỏi bến tàu, nhanh chóng lao đi, so với quỷ hồn tự mình bay không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Nguyên lý thế nào?”

“Trên những con thuyền này đều dán ngự thủy phù do Phong Đô đại đế vẽ, truyền thụ quỷ dịch phù chú, chỉ cần niệm chú, thuyền liền có thể ngự thủy tiến lên, bọn họ chống sào chỉ là nắm chắc phương hướng.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng cảm nhiên, Phong Đô đại đế pháp lực, quả nhiên kinh thiên động địa.

“Hai tiểu quỷ sai này, tức chết ta.” Tiêu Dật Vân còn đang canh cánh trong lòng lúc trước bị quỷ sai từ chối lên thuyền, hơn nữa còn trước mặt Chanh Tử, càng thêm cảm thấy mất mặt.

Diệp Thiếu Dương nói: “Người ta với ngươi cũng không phải cùng một hệ thống, cho ngươi thuyền đã không tệ rồi.”

Tiêu Dật Vân hừ một tiếng nói: “Ngươi đi âm ti hỏi thăm một chút, ta chỉ cần đưa ra yêu cầu, có quỷ sai dám từ chối hay không, cũng chỉ là gần đây khai chiến, quân lệnh trái lại nghiêm một chút, bọn họ sợ đến lúc đó Chung nguyên soái trách tội.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sớm đã nghe nói hai bên khai chiến, tới giờ vẫn chưa đi chiến trường xem.”

Tiêu Dật Vân nói: “Ngươi hôm nay tám phần là có thể kiến thức một lần.”

“Chuyện không liên quan ta, ta chỉ cứu người.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nhìn Vương Bình một cái, suy nghĩ lại kéo trở về, nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Vương Bình, nếu anh tìm về hồn phách của em, em có tính toán gì không?”

Vương Bình nhìn hắn, nói: “Em nghe lời anh.”

“Em... Muốn hoàn dương sao?”

Tiêu Dật Vân vừa nghe lời này, sốt ruột muốn ngắt lời, Diệp Thiếu Dương đưa tay ngăn lại, nhìn chằm chằm Vương Bình.

Vương Bình nước mắt rơi như mưa, gật đầu nói: “Em mới ngoài hai mươi mà, em đương nhiên muốn... Trở lại nhân gian, huống chi Tiểu Mã còn đang chờ em, không có em, anh ấy sẽ rất đau lòng.”

Nhắc tới Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương thở dài, bắt lấy một tay của cô, dịu dàng nói: “Xin lỗi, anh cũng rất muốn cứu em, nhưng em... Đã không trở về được nữa.”

Vương Bình giật mình, lẩm bẩm: “Thật sự không trở về được sao?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Em đã chết, anh tuy chưa xem sổ sinh tử, nhưng chỉ cần là quỷ hồn đến âm phủ, thì tuyệt đối không thể hoàn dương nữa, mặc kệ em là đột tử hay là thọ nguyên đã hết, em đều không thể trở về. Chờ anh đem tam phách của em cứu ra, sẽ giao cho phủ quân đại nhân xử lý.”

“Thật sự... Không có cách nào sao?” Vương Bình cảm xúc kích động hẳn lên, cầm lấy tay Diệp Thiếu Dương, dùng sức lay động, gào khàn cả giọng: “Thiếu Dương ca, em không muốn chết! Em thật sự không muốn chết!”

Người sống trên đời, ai lại muốn chết? Nhưng sinh tử một cửa, ai cũng không tránh được.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm xúc ngổn ngang, không nhìn cô nữa.

Vương Bình thấy hắn không dao động, biết tiếp tục xin cũng là vô dụng, chậm rãi lắc đầu, cứng rắn nói: “Nếu Tiểu Mã biết, anh ấy nhất định sẽ không để em chết.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, không để ý tới cô.

Tiêu Dật Vân và Chanh Tử nghe Vương Bình nói, trong lòng cảm khái, đều có suy nghĩ, cũng đều không nói lời nào.

Đột nhiên, thân thuyền lay động một trận. Tiêu Dật Vân vội vàng đứng dậy, đi ra khỏi khoang thuyền, hướng ra ngoài nhìn lại, mặt nước cuồn cuộn, vô số vật kỳ quái từ trong nước nổi lên.

Đa số là sinh vật như trẻ con chết: đầu trọc lốc, phía dưới treo một cái thân thể nho nhỏ, ở trong nước chậm rãi bơi, hướng thuyền nhỏ tới gần.

Còn có một chút tà linh yêu quỷ bộ dáng khủng bố.

Nhiều nhất vẫn là thứ như cá chình màu đen, thân thể dài bơi ở dưới nước, chậm rãi tới gần.

“Chuyện gì vậy!” Tiêu Dật Vân quát. Hắn cũng là lần đầu tiên ngồi âm bồng thuyền.

“Một đoạn này có chút tà vật, tương đối đáng ghét.” Người cầm lái nói: “Tiêu lang quân yên tâm, thuyền chúng ta là làm từ gỗ táo âm sơn, bên trên quét dầu cây trẩu quỷ, chúng nó không hủy được thuyền.”

Quỷ dịch cầm lái mở ra một cái bao tải, vốc lên một nắm giống như hạt kê, ném xuống nước.

Các quỷ anh cùng tà vật kiểu như cá chình kia lập tức tụ tập trào lên, tranh nhau ăn “Kê” .

Từng con “Cá chình” trồi lên mặt nước, mở miệng ra, trong một cái lỗ khí hình tròn mọc đầy thịt thối, mọc ra hai hàm răng nhọn trên dưới, bắt đầu điên cuồng tranh đoạt, thậm chí cùng tà vật còn lại bên người tiến công lẫn nhau, trên mặt nước vốn màu đỏ nhạt nổi lên một mảng bọt máu nồng đậm.

Khung cảnh nhìn qua quỷ dị cùng tanh máu nói không nên lời.

Người cầm lái đứng ở đuôi thuyền lấy ra mấy nắm “Kê”, ném về chỗ xa hơn. Toàn bộ tà vật lập tức vây tụ lên.

Thuyền nhỏ nhân cơ hội chèo về hướng xa xa.

Mặt nước dần dần bình tĩnh trở lại.

Bốn người lại ngồi về trong khoang thuyền, trong lúc nhất thời đều ôm tâm sự, không nói gì với nhau.

Thuyền nhỏ đi thêm mười mấy phút, Vương Bình đột nhiên nói: “Phương hướng không đúng, có chút xa rồi.”

Tiêu Dật Vân lập tức đi ra ngoài hỏi, nghe xong người cầm lái giải thích mới biết được vừa rồi có ngã rẽ.

“Là phương hướng sông nhánh.” Vương Bình nói: “Chúng ta nên quay đầu.”

Người cầm lái lập tức khó xử: “Không được, sông lớn này ven đường có quỷ sai gác, không có tà vật lớn, thông mãi đến chiến trường, nhánh sông nhỏ không thể được, nhỡ đâu có tà vật ẩn núp, phi thường nguy hiểm.”

“Có gì nguy hiểm, thuyền nếu là lật, chúng ta bay xuống là được.” Tiêu Dật Vân nói: “Ta muốn qua bên kia làm việc, ngươi mau chóng trở về!”

Người cầm lái còn muốn nói gì, Tiêu Dật Vân thúc giục hắn lập tức quay về.

Người cầm lái biết thân phận của hắn, không dám vi phạm, chỉ đành hoạt động sào dài, chuyển biến quay đầu, chèo về một đoạn, quả nhiên có sông nhánh, mặt nước cũng rất rộng, so với dòng chính của sông Ấm Thủy cũng không hẹp hơn là bao.

Thuyền nhỏ chạy qua. Vương Bình nhắm mắt lại cảm giác một phen ba luồng hồn phách của mình, nói ra phương hướng chính xác, nhưng còn có một khoảng cách, vì thế mọi người lại về tới trong khoang thuyền chờ đợi.

Qua khoảng vài phút, Diệp Thiếu Dương đột nhiên khụt khịt mũi, nhíu mày nói: “Không thích hợp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.