“Đi xem một chút đi.” Diệp Thiếu Dương nói.
Một nụ cười nở ra ở khóe miệng Vương Bình, mắt cũng sáng lên, u ám nói: “Có anh, em không sợ cái gì nữa.”
Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, quay đầu nói với Tiêu Dật Vân: “Ngươi có đi hay không?”
“Ta... Ta không thể rời khỏi Thiên Tử điện quá lâu.” Tiêu Dật Vân cực kỳ khó xử.
“Thật đáng tiếc nha.” Chanh Tử chu mỏ, vẻ mặt thất vọng.
“Vậy ngươi trở về đi, chúng ta đi.” Diệp Thiếu Dương bảo Vương Bình dẫn đường, gọi lão Quách cùng Chanh Tử cùng nhau đuổi kịp.
Vừa xuất phát, Tiêu Dật Vân đột nhiên đuổi theo, gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Thôi, ta vẫn đi theo các ngươi một chuyến đi.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.
Từ trong rừng cây đi ra, Tiêu Dật Vân đề nghị lão Quách đi về trước, hắn vốn pháp lực đã thấp, lại là hồn thể xuống, ở đây không có cách nào vẽ bùa, thực lực lại bị chiết khấu.
“Các ngươi không tưởng tượng được, những kẻ kia ở sâu trong Quỷ Vực đáng sợ bao nhiêu, so với nhân gian nguy hiểm hơn nhiều, đến lúc đó không ai có thể chiếu cố ngươi.”
Lão Quách nghe, cũng không thể hiện, nói: “Được, loại chuyện mạo hiểm này người trẻ tuổi các ngươi đi là được, bản thân ta đi về trước.”
Diệp Thiếu Dương gọi lại hắn, ghé tai hắn, nói: “Huynh trở về tạm thời đừng nói cho Tiểu Mã đệ đã tìm được Vương Bình, cứ nói ta vẫn đang tìm.”
Lão Quách gật gật đầu, đi về hướng ngược lại.
“Trở về!” Tiêu Dật Vân kêu lên: “Đem quỷ bài của ta cho ta!”
“Ồ đúng rồi, quên mất quên mất.” Lão Quách hàm hậu cười, lấy ra quỷ bài bằng ngọc, giao cho Tiêu Dật Vân, sau đó phất tay rời khỏi. Từ âm ty hoàng tuyền đại đạo tiến vào, cần thủ tục, đi ra ngoài thì không cần, lão Quách cũng không phải lần đầu tiên đi âm, ngựa quen đường cũ.
“Quỷ bài của anh, cùng các quỷ sai lúc trước nhìn thấy hình như rất khác nhau nha.” Chanh Tử nhìn chằm chằm quỷ bài trong tay Tiêu Dật Vân, tò mò nói: “Cho em xem chút được không?”
Tiêu Dật Vân đem quỷ bài giao cho cô, khá đắc ý nói: “Hình thức cùng tỉ lệ quỷ bài, là dựa theo thân phận để quy định, tổng cộng có năm cấp bậc, anh là cấp cao nhất.”
Chanh Tử sửng sốt: “Thôi phủ quân và diêm vương gia bọn họ thì sao?”
“Bọn họ không dùng tới quỷ bài. Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Mã tướng quân, giống anh dùng đều là cùng loại.”
Chanh Tử lấy tay vuốt ve, nói: “Ngọc trong suốt, thật đẹp nha, sờ trơn mượt, cảm giác rất thoải mái.”
Tiêu Dật Vân cười nói: “Đây là làm từ Đông hải hàn ngọc, không sai biệt lắm với Thiên Sư bài của lão đại em, trừ tượng trưng thân phận, còn có rất nhiều diệu dụng.”
Chanh Tử thưởng thức một hồi, lưu luyến không rời trả lại cho Tiêu Dật Vân.
Tiêu Dật Vân đem tay cô đẩy về, nói: “Tặng cho em.”
Chanh Tử ngây người, lập tức lắc đầu. “Không được không được, thứ quý trọng như vậy...”
“Không sao, anh quay về cứ nói đã đánh mất, lĩnh một cái nữa là được.” Tiêu Dật Vân ngại ngùng cười cười: “Anh cảm giác có duyên với em, lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có gì có thể tặng, thứ này em thích thì tốt, đừng quá để ý.”
Chanh Tử trở nên do dự, như đứa nhỏ nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
“Đừng tùy tiện nhận đồ của người ta!” Diệp Thiếu Dương quát, trong lòng rất cảm khái, Tiêu Dật Vân cũng chỉ có lừa gạt người không hiểu Chanh Tử như vậy, quỷ bài này mỗi người một cái, tựa như súng phát cho cảnh sát nhân gian, đánh mất là đại sự, phải cách chức điều tra.
Tiêu Dật Vân cho dù thân phận đặc thù, có một lão đại trâu bò bảo kê, sẽ không bởi vì việc này đánh mất bát cơm, nhưng cũng tuyệt không thể tùy tiện đi lĩnh một cái, huống chi Đông hải hàn ngọc cực kỳ thưa thớt, cũng không phải dễ kiếm được.
Còn có một điểm, phàm là âm thần quỷ sai, đều đem quỷ bài của mình coi như sinh mệnh, tuyệt không đem thứ này tặng cho người khác.
Tiêu Dật Vân làm như vậy, làm Diệp Thiếu Dương đã hiểu mọi chuyện.
Chanh Tử nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, đem quỷ bài giao cho Tiêu Dật Vân, lắc đầu nói: “Lão đại không cho em nhận, trả lại cho anh vậy!”
Tiêu Dật Vân trong cơn giận dữ, hướng Diệp Thiếu Dương mắng: “Cả nhà ngươi, ta cũng không phải tặng cho ngươi, ngươi quản được sao!”
Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái, đem hắn gọi đến một bên, chăm chú nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói: “Ngươi là nghiêm túc?”
Tiêu Dật Vân cũng nghiêm mặt, nói: “Ta một mình ở lại nơi này đã mấy trăm năm, ta là nghiêm túc.”
Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện Thôi phủ quân dặn dò mình, cái gì cũng chưa nói, tới bên cạnh Chanh Tử, nói: “Người ta đã muốn tặng, em thích nhận thì nhận đi, em tự mình quyết định.”
“Cái này...” Chanh Tử trở nên chần chờ.
“Em cứ nhận đi.” Tiêu Dật Vân đem quỷ bài cầm đến, dùng niệm lực chấn vỡ khí tức của mình trong đó, sau đó nhét vào trong tay Chanh Tử, dạy cô đem niệm lực rót vào.
Trên quỷ bài nổi lên một tầng thanh quang. Chanh Tử cả kinh kêu lên: “Em cảm giác giống như nó và mình gắn bó một thể rồi.”
“Chúc mừng em, quỷ bài này về sau chính là thuộc về riêng em, chỉ cần em không đem niệm lực rút đi, ai cướp đi cũng vô dụng.”
Tiêu Dật Vân không có lấy một chút đau lòng vì mất đi quỷ bài, ngược lại cực kỳ vui vẻ.
Chanh Tử cũng hướng hắn cười vui vẻ, nói: “Cảm ơn anh, Tiêu ca ca, ngươi là người đối với em tốt nhất ngoại trừ lão đại.”
Tiêu Dật Vân bĩu môi: “Anh hy vọng xếp hạng nhất.”
“Vậy không có khả năng, anh ấy là lão đại của em mà, là người hiểu em rõ nhất trên đời, không ai có thể vượt qua.” Chanh Tử nghiêm trang nói.
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng cảm động rối tinh rối mù.
“Được rồi, về sau nói sau.” Tiêu Dật Vân cũng không cưỡng cầu.
Kết thúc nhạc đệm này, bốn người bắt đầu chạy đi, Diệp Thiếu Dương và Vương Bình cùng nhau đi tuốt đàng trước, Tiêu Dật Vân với Chanh Tử đi theo phía sau, vui vẻ nói chuyện phiếm.
“Quỷ phó của anh cũng bị người ta bắt cóc rồi.” Vương Bình nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói.
“Cô gái lớn rồi, muốn giữ cũng không được.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười, dùng giọng điệu trưởng bối nói.
Vượt qua một rừng cây, Tiêu Dật Vân đi lên nói: “Vài trăm dặm rồi đó, chúng ta đi như vậy khi nào mới có thể tới.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Bằng không thì sao?”
Tiêu Dật Vân hỏi Vương Bình phương vị đại khái, sau khi nghe cô nói xong thì nói: “Cách sông Ấm Thủy không xa phải không, vậy thì tốt nhất rồi. Chúng ta ngồi thuyền đi.”
“Âm ty còn có thuyền?” Một lần này ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng ngẩn người.
“Có, gần đây không phải đánh trận sao, âm ty cách chiến trường hơn ngàn dặm, dựa vào bay, đi qua đi lại quá lâu, cho nên âm ty đóng một ít thuyền ở trong sông Ấm Thủy, dùng cho thám tử, quan quân vân vân đi tới đi lui.”
Nghe xong Tiêu Dật Vân giải thích, Chanh Tử nói: “Còn có thám tử cái gì, sao nghe giống như nhân gian cổ đại.”
Tiêu Dật Vân cười cười: “Vốn chính là vậy, các đại quan âm ty, đều là người sau khi chết lên làm, rất nhiều phương diện tự nhiên là mô phỏng nhân gian.”
Ở dưới sự dẫn dắt của Tiêu Dật Vân, đoàn người tới bờ sông Ấm Thủy.
Sông Ấm Thủy rộng mấy chục mét, màu nước ngả đỏ, giống như máu hòa nhạt, nhìn qua cho người ta một loại cảm giác rất đáng sợ.
Gần bên bờ có một bến tàu, đỗ một số con thuyền toàn thân đen sì, có lớn có nhỏ. Một ít quỷ sai ở bên bờ trông coi.