Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 978: Chương 978: Chương 978: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng




Hai sợi “Roi” ở không trung va chạm, bộc phát ra một luồng dao động kinh khủng, thủy ma dù sao cũng là lấy thân thể đối kháng kim loại, hơn nữa tu vi bản thân cũng so ra kém Diệp Thiếu Dương.

—— Diệp Thiếu Dương danh là Thiên Sư, thực lực đã đạt cấp bậc Địa Tiên, nhất là sau khi đại chiến cửu vĩ thiên hồ, ngộ đạo, pháp lực tiến thêm một bước, nhân gian hiếm có.

Cho dù không dùng trận pháp và phù ấn, dùng pháp lực cứng đối cứng, cũng đủ để so sánh quỷ yêu vạn năm, thủy ma nào phải đối thủ.

‘Phành’ một tiếng, yêu khí trên thân thủy ma bị chấn nát, Câu Hồn Tác quật ở trên thân thể.

Hét thảm một tiếng, thủy ma ngã xuống.

Diệp Thiếu Dương nào chịu thả nó đi, Câu Hồn Tác run lên, quấn quanh cái đuôi của nó, móc ở trong thịt, dùng sức kéo, đem thủy ma nâng lên.

Thủy ma còn muốn giãy dụa, Chanh Tử lập tức lao lên, cưỡi ở trên đầu nó, hai tay mười ngón phình to, cắm vào trong thiên linh cái của nó.

Thủy ma kêu to, thân thể ở trong nước bắt đầu quay cuồng, muốn đem Chanh Tử hất ngã.

Đáng tiếc nó gặp phải là Chanh Tử kỹ năng bơi không thua gì nó, dùng cái đuôi ra sức đập nước, bảo trì cân bằng, hai tay gắt gao móc chặt vào đầu nó không nhả, sau vài vòng, thủy ma rốt cuộc bất động, thân thể nhũn ra, một thân máu đen chảy vào trong nước.

Chanh Tử há mồm thở, lại lặn xuống nước, sau một lúc lâu mới đi ra, trong lòng ôm Tiêu Dật Vân hôn mê ngất đi, bò đến trên thuyền nhỏ.

Sau khi thủy ma chết, chướng khí cũng chậm rãi bị âm phong thổi tan, khôi phục trong lành.

“Cho ngươi thể hiện!” Diệp Thiếu Dương nhìn Tiêu Dật Vân hôn mê, bất đắc dĩ cười khổ, một tay bắt lấy cổ tay hắn, phóng thích cương khí, đem yêu khí hắn hút vào trong cơ thể xua tan ra ngoài.

Tiêu Dật Vân từ từ tỉnh lại, phát hiện mình ở trên thuyền, vội vàng ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy cánh tay Chanh Tử, thân thiết nói: “Em không sao chứ!”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: “Người ta đương nhiên không có việc gì, ngươi chính là người ta cứu lên!”

Tiêu Dật Vân nghe xong, khuôn mặt tràn đầy sự xấu hổ, hướng Chanh Tử miễn cưỡng cười: “Xin lỗi làm liên lụy em, anh cũng là nhất thời kích động, sợ em gặp chuyện.”

Chanh Tử ngọt ngào cười: “Em biết.”

Hai người mới từ trong nước trèo lên, trên người đều ướt sũng.

“Nước sông Ấm Thủy có khí âm hàn, không tốt đối với thân thể.”

Tiêu Dật Vân nói xong, chấn động rớt xuống nước trên người, hỏi người cầm lái trên người mang bùa không.

Những người cầm lái quỷ sai này đều là thủ hạ của Chung Quỳ Thiên Sư, tu luyện cũng đều là đạo môn quỷ thuật, trên người đều mang theo bùa, lập tức lấy ra mấy tấm linh phù màu xanh lục âm u, đưa tới.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết, đây là ngọc phù, là thi triển đạo môn quỷ thuật của âm phủ sử dụng, công năng cùng linh phù nhân gian pháp sư dùng giống nhau.

Tiêu Dật Vân là môn hạ Thôi phủ quân, vẽ bùa làm phép không phải nói, lập tức ngưng tụ linh lực, viết hai lá bùa, dán ở trên thân Chanh Tử cùng mình, niệm chú ngữ, trên thân hai người lập tức cháy lên một ngọn lửa màu xanh lục.

Chanh Tử mới đầu bị dọa giật mình, sau đó cảm giác một chút, nói: “Thật ấm áp nha, tuyệt không nóng.”

“Đây là U Minh Quỷ Hỏa, thiêu không tổn thương người.” Tiêu Dật Vân cười cười, dùng U Minh Quỷ Hỏa đem nước trên thân hai người hong khô.

Chanh Tử quẫy cái đuôi, lại biến thành đôi chân thon dài ****, mặc một cái váy ngắn.

Bởi vì là linh hồn chi thể đi âm, quần áo đều là tu vi bản thân biến ảo, không phải vật thật. Nếu là quần áo thật sự, hai chân biến hóa thành đuôi cá, quần áo tất nhiên rách toang, lại biến trở về hai chân, vậy thì xấu hổ...

Chanh Tử và Tiêu Dật Vân hướng về đối phương nhìn lại, nhìn nhau cười.

Diệp Thiếu Dương thấy, bản thân cũng cười.

Duyên phận, có đôi khi chính là kỳ diệu như vậy. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thắng lại nhân gian vô số.

Trải qua lần khúc chiết này, quãng đường phía sau trái lại coi như gió êm sóng lặng, qua thêm khoảng hai mươi phút, phía trước xuất hiện bóng hai ngọn núi thật lớn, con sông từ khe hẹp giữa đó chảy qua.

“Yêu quái kia ngay tại giữa hai ngọn núi này, nhiều nhất một hai km!” Vương Bình kích động nói.

Quỷ Vực tràn ngập âm khí, không như ở nhân gian, có nhân khí trở ngại, ở nơi này, năng lực cảm giác cũng của quỷ hồn so với ở nhân gian mạnh hơn nhiều, bởi vậy Vương Bình có thể chính xác cảm giác được vị trí ba luồng hồn phách mình mất đi.

Tiêu Dật Vân vội vàng mệnh lệnh người cầm lái dừng thuyền, gọi mọi người rời thuyền.

“Đa tạ hai vị, các ngươi dọc đường cẩn thận, sau khi trở về, đi Thiên Tử điện tìm Vương Tiên Quan lĩnh thưởng đi, về sau nếu gặp được khó khăn, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”

Tiêu Dật Vân hướng hai người cầm lái rất trịnh trọng cúi đầu hành lễ, hai vị quỷ dịch này dọc theo đường đi chiếu cố, công lao không nhỏ.

Tiêu Dật Vân cũng rất may mắn không để thủy ma kia đem bọn họ ăn mất, bằng không chính là lỗi của mình, ít nhất phải quay mặt vào tường mười năm để trả lại.

“Không dám không dám, Tiêu lang quân tổn thọ chúng ta!”

Hai người cầm lái cuống quít hoàn lễ, chống sào cao một phát, đưa thuyền chạy đi.

“Vương Tiên Quan là ai?” Chanh Tử thuận miệng hỏi.

“Đại đệ tử Hoàng Thạch Công, ở Thiên Tử điện làm quản gia.” Tiêu Dật Vân nói.

“Hoàng Thạch Công... Là ai?” Chanh Tử hỏi tiếp.

Tiêu Dật Vân cười cười, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Tính ra, Hoàng lão coi như một nửa sư phụ của lão đại em đó.”

Diệp Thiếu Dương cũng yên lặng gật đầu.

Hoàng Thạch Công cũng từng là đạo môn Thiên Sư, người nắm giữ độn giáp thiên thư.

Độn giáp thiên thư, mỗi một triều đại, nhiều nhất chỉ có một truyền nhân. Hoàng Thạch Công ở trên cầu Hạ Bi thử Trương Lương, truyền thụ thiên thư quyển chữ Nhân, hưng Hán triều bốn trăm năm giang sơn, công đức vô lượng, sau khi chết thụ phong tiên sư, hưởng phối đạo gia tông miếu.

Mình làm người giữ thiên thư một thế hệ này, coi như là nửa truyền nhân cách đời của hắn.

Một nhóm bốn người hướng khe hẹp phía trước bay đi. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu thấy trên không khe hẹp lơ lửng một khí tức sát khí lạnh lẽo nồng đậm, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Sát khí thật đậm.”

Tiêu Dật Vân nói: “Nơi này dãy núi liên miên, dài đến ngàn dặm, cũng là cực hạn thế lực phạm vi của âm ty ở phương Bắc. Núi này tên Thiên Khí sơn, chính là ý tứ ngay cả thượng thiên cũng không chiếu cố, trong núi âm khí nồng đậm, cất giấu không đếm xuể tà tu lệ quỷ, vừa mới vào vùng núi này còn tốt, sâu hơn nữa ở bên trong thì không thể vào.”

Chanh Tử nghe, buồn bực nói: “Âm ty vì sao không phái người đến chinh phục bên này?”

Tiêu Dật Vân cười nói: “Âm ty trên danh nghĩa là chúa tể Quỷ Vực, nhưng binh lực cũng có hạn, sao có thể hoàn toàn nắm giữ, hơn nữa nơi này là chỗ man hoang, vong hồn bình thường sẽ không tới nơi này, thu phục cũng vô dụng, nơi này tự có sinh linh Quỷ Vực, tà tu tàn sát lẫn nhau, bình thường cũng sẽ không hướng nam xâm chiếm, âm ty mới lười quản.”

“Nói như vậy chúng ta còn không thể tùy tiện đi vào?” Diệp Thiếu Dương nói, trong lòng buồn bực, yêu quái kia cướp đi hồn phách Vương Bình, sao lại đến nơi hẻo lánh như vậy? Là vì tránh âm ty truy tra, hay là nguyên nhân gì khác?

Tiêu Dật Vân nói: “Một khu vực vừa vào núi này còn tốt, gần đây Nhạc nguyên soái dẫn binh đến chinh chiến, ta cũng không biết là tới đối phó một phương thế lực nào, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”

Nói xong hỏi Vương Bình vị trí cụ thể của yêu quái kia, biết được là ở trong khe hẹp, trầm ngâm một chút, thương lượng với Diệp Thiếu Dương, vì phòng vạn nhất, vẫn đừng trực tiếp từ khe hẹp đi vào, từ trên núi vu hồi, lén tiếp cận, miễn cho rút dây động rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.