Diệp Thiếu Dương tự nhiên đồng ý.
Vì thế bốn người từ một bên lên núi, cũng không dám cưỡi gió bay đi, mà dùng đi bộ, thật cẩn thận trèo lên đỉnh núi, nương rừng cây yểm hộ, nhìn xuống phía dưới.
Chanh Tử tinh mắt, chỉ hướng tây nam nói: “Bên kia thật nhiều người!”
Mọi người quay đầu nhìn, thấy dưới núi có một đám binh sĩ chỉnh tề, đang từ hướng tây nam chậm rãi đi.
Phương hướng lúc trước bọn họ rời thuyền, là phía đông dòng chảy phụ của sông Ấm Thủy, mà đám binh sĩ này ở mặt đông bờ sông, ở giữa còn cách một rừng cây, bởi vậy lúc trước ở bên dưới chưa nhìn thấy nhau, lúc này trên cao nhìn xuống, thấy rõ ràng.
“Đây là âm binh!” Tiêu Dật Vân chỉ vào một cây cờ lớn trong trận, tinh kỳ đón gió phấp phới, bên trên viết một chữ “Nhạc” thật to.
“Đây là Nhạc gia quân, bộ đội của Nhạc nguyên soái.”
“Nhạc nguyên soái...” Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, biết hắn nói là Nhạc Phi Nhạc Vũ Mục.
Vô luận ở nhân gian hay ở Quỷ Vực, đây đều là một cái tên vạn người kính ngưỡng, có thể nói xương sống Trung Hoa.
Nhạc Phi chính là Đại Bằng Kim Sí Điểu dưới trướng Tây Thiên Phật Tổ chuyển thế, bởi Tinh túc nữ thổ bức khi nghe Phật tổ giảng kinh đánh rắm, Đại Bằng Kim Sí Điểu cho rằng vũ nhục Phật đường, nhất thời phẫn nộ, mổ chết, bị Phật tổ đẩy xuống nhân gian... Cuộc đời không cần lắm lời, Nhạc Phi sau khi chết, bởi vô lượng công đức lúc còn sống, thụ phong lôi bộ chính thần.
Bởi vì sở trường dụng binh, Nhạc vương gia thụ phong một trong bốn đại nguyên soái, dẫn thủ hạ cũ của Nhạc gia quân trường kỳ đóng ở biên quan.
Diệp Thiếu Dương thân là Thiên Sư, tự nhiên biết những thứ này, nhưng mình chức trách là bắt quỷ, giao tiếp nhiều với âm ty, chưa bao giờ tiếp xúc quân bộ và Quân Bị ti, hoàn toàn không phải một hệ thống. Mấy đại nguyên soái này lại luôn đóng quân biên quan, cho nên chưa từng gặp.
Lúc này nhìn thấy bóng người Nhạc gia quân, nghĩ đến sự tích Nhạc gia quân trong lịch sử, cũng có loại cảm giác dường như đã mấy đời, trong lòng hướng tới, lẩm bẩm: “Đây là Nhạc gia quân đó...”
Tiêu Dật Vân nói: “Nhạc nguyên soái công đức vô lượng, lôi bộ chính thần, đối với âm ty là nghe điều không nghe phong, ngay cả Phong Đô đại đế cũng không dám xem nhẹ hắn, quanh năm không ở âm ty, ta cũng hoàn toàn không quen thuộc, nhưng xem cờ xí này, khẳng định không sai.”
Cân nhắc, nhíu mày nói: “Nhạc gia quân sợ là muốn tiến công cái khe hẹp này, mà yêu quái đoạt đi hồn phách Vương Bình lại ở phụ cận, sẽ có quan hệ gì không?”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác được trong đó tất có kỳ quái, bảo Vương Bình ở phía trước dẫn đường, đẩy nhanh bước chân, từ đỉnh núi vu hồi đi tới.
“Ở ngay bên dưới, nhiều nhất mấy trăm mét!” Vòng qua một triền núi, Vương Bình nhỏ giọng nói.
Bốn người chậm rãi tiếp cận, đến bên cạnh vách núi, nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy mấy chục bóng người nấp ở giữa sườn núi.
Nơi đó có một dòng suối, mười mấy quỷ ảnh làm thành một đoàn, hai tay vung vẩy, từng đám khí đen tràn ngập ở phía trên nước suối, xoay tròn trái phải, mơ hồ hình thành hình tượng một cái đầu lâu, nhìn qua là biết đang tiến hành yêu pháp nào đó.
Bốn người chăm chú nhìn lại, mười mấy quỷ ảnh này hình thái khác nhau, có quỷ có yêu, mấy yêu quái có con mọc sừng, có con mỏ nhọn, còn có hai con toàn thân chính là một đống xương ghép lại mà thành, con nào cũng diện mạo hung ác, nhìn qua rất quỷ dị.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nói: “Những yêu quái này ta trước nay chưa từng thấy, tám phần là Quỷ Vực chi yêu!”
“Hồn phách của ta, ngay tại trên thân con yêu quái kia!” Vương Bình chỉ vào một yêu quái toàn thân lông rậm, cực kỳ kích động.
Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, yêu quái đó không phải là toàn thân lông rậm, mà là tóc quá dài, buông mãi đến dưới chân.
“Cái này cmn đều là cái gì vậy! Đang làm gì thế!” Diệp Thiếu Dương âm thầm mắng một tiếng, bảo Vương Bình đừng kích động.
“Cái gì thì không biết, nhưng khẳng định đang tế luyện yêu thuật nào đó.” Tiêu Dật Vân nhìn vách núi trước mắt, nói: “Chúng nó tám phần là muốn đánh lén Nhạc gia quân!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, ánh mắt từ trên thân đám yêu quái đó đảo qua, thông qua yêu khí trên người phán đoán tu vi một phen, nói:
“Hai yêu tiên, tương đương với tu vi mấy ngàn năm, còn lại đều là yêu linh, nếu ở nhân gian, một mình ta là có thể ứng phó, nhưng hiện tại ta không thể làm phép, chỉ có thể chơi cứng, một người không ổn lắm.”
“Ngươi coi ta không tồn tại phải không.” Tiêu Dật Vân lườm hắn một cái, từ trong quần áo lấy ra một đống lớn ngọc phù. Lúc trước bởi vì xuống nước, thấm ướt hết, chỉ có thể tìm người cầm lái mượn một lá bùa, điểm hỏa U Minh Quỷ Hỏa, đem toàn thân hong khô, những lá bùa này cũng tự nhiên đều khô.
“Ngươi là nhân gian Thiên Sư, ta là âm ty chính thần, ở nơi này thực lực không kém gì ngươi.” Tiêu Dật Vân nhìn đám yêu quái kia, nói: “Mặc kệ những kẻ này đang làm yêu pháp gì, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đem bọn nó thu thập, miễn cho Nhạc gia quân trúng mai phục.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tuy ở trong lòng hắn, Nhạc vương gia dụng binh như thần, hẳn là sẽ không trúng mai phục, nhưng lo trước khỏi hoạ, đám yêu quái xui xẻo này đã bị mình gặp được, chung quy không thể không quản.
Nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Chanh Tử: “Em lập tức đi ngăn lại Nhạc gia quân, nói cho bọn họ nơi này có mai phục, nhắc nhở bọn họ chú ý, xem bọn họ nói như thế nào.”
Chanh Tử gật đầu, đứng dậy, nhíu mày nói: “Em có chút sợ, nhỡ đâu bọn họ đem em coi là gian tế cái gì, làm sao bây giờ?”
Tiêu Dật Vân cũng muốn để cô rời khỏi, miễn cho lát nữa xảy ra đánh nhau, cô lưu lại sẽ có nguy hiểm, vì thế nói: “Em không phải có ngọc bài của anh sao, bên trên có khắc họ của anh, mặc kệ đối phương là ai, chung quy có thể nhận ra. Chỉ cần em đem tình huống giải thích, sẽ tuyệt không hoài nghi em, em yên tâm đi đi.”
Chanh Tử nghe hắn nói như vậy, mới gật gật đầu. “Vậy hai người các anh... Phải thật cẩn thận.”
“Yên tâm đi.” Tiêu Dật Vân hướng cô nháy nháy mắt: “Anh tốt xấu là âm phủ chính thần, bọn gà đất chó ngói này đã tính là gì.”
Chanh Tử lúc này mới yên tâm rời đi.
Diệp Thiếu Dương hướng Tiêu Dật Vân bĩu môi: “Bọn gà đất chó ngói này giao cho ngươi, ngươi lên đi, ta ở đây canh chừng cho ngươi.”
Tiêu Dật Vân trợn mí mắt: “Cũng không phải trộm cắp, canh chừng cái gì.”
Nhìn một phen vị trí bọn yêu quái, nói: “Còn nhớ rõ thời điểm chúng ta chơi Truyền Kỳ, phối hợp đánh quái như thế nào không.”
Hướng Diệp Thiếu Dương run lên một nắm ngọc phù trong tay, nói: “Ta hiện tại là đạo sĩ, ngươi là chó do ta triệu hồi, ngươi đi đứng vị trí tank, hấp dẫn chú ý, ta tới giết người...”
“Cả nhà ngươi, ngươi mới là chó!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hai người bắt đầu nghiêm túc thương lượng, cuối cùng quyết định tập trung yêu quái tóc dài kia trước, cùng nhau động thủ, đem nó giết chết, để hồn phách Vương Bình hợp nhất, sau đó lại giết địch.
Tay Tiêu Dật Vân kẹp một tấm ngọc phù, nói với Vương Bình: “Ngươi đi vào trước, chờ bọn ta giết chết yêu quái kia, ta lại thả ngươi ra, ngươi tự tụ hồn, sau đó vào trong ngọc phù nấp đi.”
Vương Bình gật gật đầu, nắm tay Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt phức tạp nói một tiếng: “Cẩn thận.” Sau đó hóa thành sương khói, tiến vào trong ngọc phù.
“Bắt đầu đánh nào!” Tiêu Dật Vân đứng dậy, vẻ mặt hướng tới, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười: “Lần đầu tiên phối hợp giết địch với ngươi, xem ai giết được nhiều.”
Hai người nhìn nhau cười, tung người đáp xuống.
Lũ yêu quái kia tập trung làm phép, căn bản chú ý bên ngoài, nào ngờ được sẽ có sát tinh trời giáng, đợi khi phát hiện dị thường, ngẩng đầu nhìn, Câu Hồn Tác của Diệp Thiếu Dương hướng vào đầu hạ xuống, đánh vào trên đầu một yêu linh.