Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 984: Chương 984: Chương 984: Nhân quỷ uyên ương 2




Đả tọa hai chu thiên, vết thương hồn phách dần dần phục hồi như cũ, pháp lực cũng khôi phục hơn phân nửa, Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi rửa mặt, sau đó cùng Nhuế Lãnh Ngọc rời nhà, tới nhà Vương Bình.

Vốn muốn gọi taxi, kết quả Nhuế Lãnh Ngọc đi ven đường, mở ra cửa xe một chiếc ô tô mới tinh màu đỏ.

“Đây là xe của ai?”

Diệp Thiếu Dương ngồi vào ô tô, nhìn quanh, xe là hoàn toàn mới.

“Tôi vừa mua, lúc trước không tới tìm anh, chính là đi lấy xe.” Nhuế Lãnh Ngọc cười cười: “Cảm giác thế nào?”

“Tốt lắm, đây là xe gì, bao nhiêu tiền?”

“mini, ba mươi mấy vạn đi.”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nói: “Tôi nói này, cô như thế nào không biết, cô thì ra có tiền như vậy?”

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Tôi không giống anh, gặp được khai quang cho mỹ nữ thì miễn phí phục vụ, tôi thu phí toàn bộ.”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ nhún vai, nói: “Về sau thuận tiện rồi, tôi ra ngoài không cần gọi xe nữa, giá mở cửa mười tệ, quá đắt.”

“Tính bảo tôi làm lái xe cho anh, anh nghĩ thật hay!”

Ngừng một chút, Nhuế Lãnh Ngọc hỏi: “Đúng rồi, chuyện Vương Bình, có Tiểu Mã, tựa như không dễ xử lý.”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nhắc tới chuyện này, tâm tình nhất thời lại không tốt, thở dài, chưa lên tiếng.

Đem xe đỗ ở đầu đường ngõ nhỏ nhà Vương Bình, hai người xuống xe đi qua.

Cửa sân nhà Vương Bình mở rộng, nhưng thân bằng bạn hữu đều không còn nữa, hai người tới trong phòng, thấy lão Quách, Chanh Tử còn có Qua Qua đều đứng ở cửa.

Tiểu Mã và cha mẹ Vương Bình ngơ ngác ngồi ở trong phòng, thủ thi thể Vương Bình.

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đi vào, Tiểu Mã nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Chanh Tử nói với tôi, mấy người không tìm được Bình Bình.”

“Không tìm được, cũng không xem được sổ sinh tử, tám phần đã đầu thai.”

Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vỗ bờ vai hắn: “Xin lỗi, tôi đã cố sức, vẫn là nhanh chóng hạ táng, để cô ấy mồ yên mả đẹp đi.”

Tiểu Mã đau đớn khóc thành tiếng, nhìn Diệp Thiếu Dương: “Thật sự không có hi vọng sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Nếu có hy vọng, tôi sao có thể bỏ cuộc, như thế nào cũng phải để cô ấy tới gặp cậu một lần.”

Cha mẹ Vương Bình cũng rơi lệ theo.

Lão Quách nói: “Đã nói rồi, ngày mai hạ táng, tôi đến chủ trì tang lễ.”

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc tìm băng ghế ngồi xuống, bầu bạn Tiểu Mã, mọi người trầm mặc không nói gì.

Nán lại mãi đến chạng vạng trời tối, cha mẹ Vương Bình đi ra ngoài mua cơm, Tiểu Mã nhìn mọi người, vô lực nói: “Các người đi đi, buổi tối tôi muốn một mình thủ linh cho Bình Bình, tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, bảo mọi người rời đi, hẹn ngày mai tang lễ lại đến.

Một mình Tiểu Mã ở lại linh đường, ngồi ở trước quan tài thủy tinh Vương Bình, chăm chú nhìn cô thật lâu.

Sau đó cha mẹ Vương Bình đưa tới đồ ăn cho hắn, ba người cùng nhau thủ linh đến nửa đêm, Tiểu Mã khuyên nhị lão trở về nghỉ ngơi, hai vợ chồng cũng không từ chối, đỡ nhau rời đi.

Tiểu Mã đứng dậy tắt đèn điện, đi trước nến trường minh nối một chút bấc đèn, tiếp ba thẻ hương nến.

“Anh đi nhà vệ sinh, Bình Bình, chờ anh trở lại.”

Tiểu Mã nhìn di ảnh Vương Bình nói, sau đó đứng dậy rời khỏi linh đường.

Nhà vệ sinh của nhà nông đều ở sân, bình thường đều ở sau nhà.

Đêm khuya trong sân không có lấy một ai, Tiểu Mã đi tới sau nhà, nhưng chưa vào phòng vệ sinh, mà là trèo lên tường sân, vẫy vẫy tay, một bóng người bay vào trong sân, chính là Vương Bình.

Tiểu Mã vừa thấy cô, trên mặt tràn ra nụ cười, rất kích động.

“Diệp Thiếu Dương bọn họ đi hết rồi sao?” Vương Bình nhỏ giọng hỏi.

“Đều đi rồi, anh cố ý đợi tới nửa đêm mới đến đón em, miễn cho bọn họ nghi, mấy giờ vừa qua, anh chịu đựng chết mất!”

“Hiện tại chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.” Vương Bình ngọt ngào cười.

Lúc này lại có một bóng người bay vào sân, lại là Trần Lộ.

Tiểu Mã ban ngày từng gặp cô, không kỳ quái.

Vương Bình thở dài, thay đổi một vẻ mặt, nhìn Tiểu Mã, ánh mắt lộ ra hận ý: “Diệp Thiếu Dương đáng hận không cho phép em hoàn dương, thiệt cho anh cùng hắn còn là huynh đệ!”

Ánh mắt Tiểu Mã lộ ra biểu cảm phức tạp: “Cậu ấy cũng khó xử, anh hiểu mà, đừng nói nữa, bây giờ anh mang em đi vào!”

Hai người kết bạn đi ra khỏi sân sau, Trần Lộ cũng đi theo.

Tới phía trước, rảo bước tiến vào linh đường, Tiểu Mã một chân vượt qua cửa, lập tức giật mình.

Diệp Thiếu Dương chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước mặt, Nhuế Lãnh Ngọc, lão Quách, Qua Qua cùng Chanh Tử đứng ở phía sau hắn.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã, trong mắt hiện ra nét khổ sở, nói: “Cậu biết diễn đấy.”

Tiểu Mã ngây ra một lúc, phục hồi tinh thần lại, đối chọi gay gắt nói: “Cậu diễn cũng không tệ, cậu không phải nói không tìm được Bình Bình sao?”

“Tôi không thích loại phương thức đối thoại này.” Diệp Thiếu Dương cúi đầu, lẩm bẩm: “Tôi hy vọng cậu có thể hiểu khổ tâm của ta, nếu cậu biết hồn phách cô ấy vẫn còn, cậu sao có thể an tâm đem cô ấy hạ táng.”

Tiểu Mã hừ lạnh một tiếng: “Nhưng cậu vẫn đã lừa tôi.”

“Thiếu Dương cũng là hợp tình hợp lý.” Trần Lộ đi lên khuyên, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương. Hai bọn họ là thật tâm yêu nhau, cậu cứ thành toàn đi.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn cô, muốn hỏi cô là khi nào trở về, lại vì sao ở cùng chỗ với Tiểu Mã và Vương Bình, nhưng hiện tại không phải lúc.

“Chuyện liên qua gì tới chị?” Diệp Thiếu Dương hơi có chút tức giận.

“Lão Thất, ngươi lại đây!” Qua Qua hướng cô hô.

Trần Lộ không thèm để ý, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi luôn nghĩ, chỉ cần yêu nhau, là có thể ở chung, bản thân tôi cảm tình không thuận, liền muốn thành toàn cho người khác.”

“Chị rất thiện lương, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói: “Chị đừng nhiều lời, chuyện này không quan hệ với chị!”

Tiểu Mã cũng lạnh lùng trả lại một câu: “Chuyện này cũng không quan hệ với cậu, đây là chuyện của bản thân chúng tôi!”

Nói xong dang hai tay, che ở trước người Vương Bình, Vương Bình lui ở phía sau, mặt đầy hận ý nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã, nói: “Tôi là nhân gian Thiên Sư, cô ấy lại là từ trên tay tôi chạy thoát, tôi phải bắt cô ấy về.”

Tiểu Mã cười lạnh: “Cho nên cậu vẫn là vì bản thân không chịu trừng phạt, muốn hy sinh chúng tôi sao. Diệp Thiếu Dương, cậu là người như vậy sao?”

“Tôi... Là người như vậy sao?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc lập lại một lần, đột nhiên nổi giận, rống lớn:

“Tôi đi con mẹ nó đây, nếu không vì cậu, tôi sẽ rảnh rỗi quá tranh vũng nước đục này.” Đưa tay chỉ vào Vương Bình: “Lão tử vì tìm hồn phách mất mát cho cô ta, thiếu chút nữa chết rồi cậu biết không! Tôi vì các người mà làm việc, tan xương nát thịt, cũng không có vấn đề, nhưng có một số việc, là thứ người không làm được!

Cậu hiểu hay không, cô ấy đã chết, đã chết đã xoá tên trên Sổ sinh tử! Cậu hiện tại để cô ấy sống lại, vậy sẽ là quỷ thi! Cậu đây là hại cô ấy, chờ cô ấy lại bị âm ty bắt về, thì phải xuống địa ngục! Cậu hiểu lợi hại trong đó hay không!”

Tiểu Mã bị Diệp Thiếu Dương rống một chập, cũng kinh ngạc ngẩn người.

Vương Bình dùng sức lắc đầu, nói: “Vậy tôi sẽ không sống lại, tôi chỉ cần ở lại nhân gian, cùng Tiểu Mã vĩnh viễn bên nhau, làm một đôi nhân quỷ uyên ương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.