Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 985: Chương 985: Chương 985: Nhân quỷ uyên ương 3




“Hạy cho một đôi nhân quỷ uyên ương!” Diệp Thiếu Dương cười lạnh.

Tiểu Mã cũng liều mạng gật đầu, vội vàng nói: “Thiếu Dương, tôi biết cậu là vì tốt cho tôi, cậu còn nhớ Hồ Soái cùng Liêu Thanh Thanh không, bọn họ cũng là một đôi nhân quỷ uyên ương đó, cậu không phải thành toàn bọn họ sao, vì sao cậu không thể thành toàn tôi, tôi chính là huynh đệ của cậu, mặc kệ thế nào, đây là lựa chọn của tôi.”

Chỉ bởi vì cậu là huynh đệ của tôi, tôi mới không thể để cậu làm như vậy...

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, trong lòng thống khổ tới cực điểm.

Tin tức mình nhìn thấy ở trên Sổ sinh tử, rõ ràng đã định sẵn tuyệt đối không thể để bọn họ cùng một chỗ, nhưng không thể nói ra, nếu không chính là tiết lộ thiên cơ, mình lập tức phải bị trời phạt, hơn nữa... Rất dễ dàng dẫn tới càng nhiều hiểu lầm hơn.

Diệp Thiếu Dương nghiến răng một cái, hướng đám người Qua Qua nháy mắt.

Nhuế Lãnh Ngọc, Qua Qua, Chanh Tử, lão Quách lập tức tản ra, đem hai người bọn Tiểu Mã Vương Bình bao vây.

“Mấy người...” Tiểu Mã cả kinh biến sắc.

Mấy người cũng không để ý đến hắn, ánh mắt tập trung Vương Bình.

“Này, đều là người một nhà!” Trần Lộ lẩm bẩm một tiếng.

“Lão Thất ngươi lại đây!” Qua Qua hướng cô hô.

Trần Lộ do dự một chút, không thèm để ý.

Vương Bình lui ở phía sau Tiểu Mã, vẻ mặt khẩn trương, ngập ngừng một tiếng: “Tiểu Mã...”

“Yên tâm, có anh ở đây!”

Tiểu Mã ‘Soạt’ một tiếng lấy ra Toái Hồn Trượng, co duỗi ra, nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt phức tạp mà hung ác. Hít sâu một hơi, dùng Toái Hồn Trượng chỉ vào Diệp Thiếu Dương.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chớp động, hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Mã, chậm rãi nói một câu: “Cậu có biết, cậu đang dùng pháp khí chỉ vào ai hay không? Cậu muốn động thủ với tôi phải không?”

Tiểu Mã chậm rãi lắc đầu: “Thiếu Dương, đừng ép tôi.”

Đám người Qua Qua lập tức nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương thống khổ, khó có thể quyết đoán.

“Cùng lên, bắt Vương Bình!” Nhuế Lãnh Ngọc từ đầu tới cuối bảo trì tỉnh táo, hạ đạt mệnh lệnh.

“Tiểu Mã ca, xin lỗi.” Đám người Chanh Tử ùa lên, lao về phía Vương Bình.

Tiểu Mã ngây ra một phen, biết mình khó có thể ngăn cản, tay trái thò vào trong túi, lấy ra một con dao găm, đặt ở trên cổ mình, đâm ra máu, run giọng nói: “Mấy người đừng ép tôi!”

Đám người Qua Qua lập tức sửng sốt, bọn họ chỉ muốn bắt Vương Bình, không muốn thương tổn Tiểu Mã.

“Đừng cho rằng tôi không dám, tôi chết rồi, chúng tôi đều là quỷ, như vậy không phải có thể ở cùng nhau sao, cho dù là các người bắt tôi đi luân hồi, cũng có thể ở bên nhau!”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, hắn đã biết Tiểu Mã nhất định sẽ lấy cái chết để ép, nhưng mình lại không có biện pháp hay giải quyết. Lập tức âm thầm đi lên phía trước một bước.

Tiểu Mã không những không lùi, đi về phía trước, hiên ngang lẫm liệt nói: “Thiếu Dương, tôi biết cậu tùy tiện ra tay có thể ngăn tôi, nhưng cậu có thể ngăn tôi cả đời sao. Tôi đã quyết định phải ở chung với Bình Bình, cậu nếu đem cô ấy bắt đi, chỉ cần tôi có cơ hội, lập tức tự sát!”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy lời này, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm, nhưng cũng không có cách nào, ánh mắt chuyển hướng Vương Bình, lạnh lùng nói: “Cô nếu còn có chút nhân tình, cô đừng hại hắn như vậy, cô thật muốn đem hắn bức tử sao!”

“Vì sao là hại anh ấy!” Vương Bình lã chã rơi lệ: “Chính anh không muốn cứu tôi, chẳng lẽ còn không để người khác cứu tôi sao, lòng anh sao lại ác như vậy!”

“Không quan hệ với cô ấy, đây là chính tôi lựa chọn!” Tiểu Mã kiên định nhìn Diệp Thiếu Dương: “Tôi biết cậu cũng là tốt cho tôi, nhưng mà Thiếu Dương, cậu để tôi tự mình lựa chọn một lần!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Lúc này, một làn gió âm từ ngoài cửa thổi vào.

Từng đạo quỷ ảnh bay vào, tổng cộng bốn người, đáp ở bốn phương hướng phía sau Tiểu Mã, mỗi người chăm chú nhìn lại, tất cả đều là trang phục quỷ sai, trong tay cầm Câu Hồn Tác, sắc mặt lãnh khốc.

Một bóng người màu trắng bay vào, đứng ở phía sau bốn người, ánh mắt từ trên mặt mọi người đảo qua, hướng Chanh Tử mỉm cười.

“Tiêu ca ca!” Chanh Tử hai mắt tỏa sáng, lập tức đi qua.

Tiêu lang quân hướng cô cười cười: “Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, để sau rồi tán gẫu.”

Ánh mắt chuyển qua trên mặt Diệp Thiếu Dương. “Ta đã biết ngươi sẽ khó xử, cho nên dẫn theo vài người tới đây, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải đem cô ta giải về âm ty!”

Tiểu Mã vừa thấy trận thế này, đem dao găm đưa ngang ở trên cổ, la lớn: “Các ngươi đừng có tới đây!”

Tiêu lang quân cố ý cười lạnh, nói: “Ngươi có chết hay không, có gì quan hệ với chúng ta, ngươi cho rằng ai cũng là Diệp Thiếu Dương, chịu cái trò đó của ngươi? Ngươi nếu chết rồi, ta vừa lúc mang cả hai cùng đi.”

Ngoài miệng nói như vậy, cũng chỉ là vì cho hắn áp lực, muốn hắn bỏ cuộc, lại chưa vội động thủ.

Tiểu Mã ngây dại, lập tức hiểu ra, hy vọng duy nhất ở trên người Diệp Thiếu Dương, ‘Phốc’ một tiếng quỳ xuống đất, khóc rống lên.

“Thiếu Dương, cậu với tôi huynh đệ một hồi, hy vọng cậu cứu tôi một lần, bằng không tôi thật sự sẽ tự sát, tôi không muốn chết! Nhưng nếu bọn họ thực mang đi Bình Bình, tôi nhất định sẽ chết, tôi nhất định sẽ!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương vô cùng rối rắm. Tiêu lang quân đã mang theo quỷ sai đuổi tới, nhất định là sẽ làm thật, vô luận như thế nào, mình không thể để Tiểu Mã thật sự đi tìm chết.

Diệp Thiếu Dương nhìn Vương Bình, lạnh lùng nói: “Cô thật sự muốn liên lụy chết Tiểu Mã phải không?”

Vương Bình khóc rống, bộ dáng cực kỳ đáng thương, nhìn Diệp Thiếu Dương, lắc lắc đầu. “Anh ấy là người duy nhất trên đời này sẽ hy sinh vì tôi, anh còn muốn đem anh ấy từ bên người tôi cướp đi sao?”

“Tốt, tốt, tốt!” Diệp Thiếu Dương nghiến răng, hô to ba tiếng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đi qua.

Tiểu Mã cuống quít đứng dậy, bảo vệ Vương Bình: “Diệp Thiếu Dương, cậu làm gì!”

Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt bọn họ ba bước, đứng lại, nhìn Tiêu Dật Vân, nói: “Thả bọn họ đi!”

Tiêu Dật Vân vốn cho rằng hắn muốn cường hành bắt người, nghe thấy câu này, thậm chí hoài nghi mình nghe lầm, hai mắt trừng lên nhìn Diệp Thiếu Dương: “Ngươi điên rồi sao!”

“Điên rồi. Ta lặp lại lần nữa, thả bọn họ đi!”

“Thiếu Dương!” Nhuế Lãnh Ngọc ở sau người kêu to. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, gật gật đầu, dùng ánh mắt nói rõ tất cả.

Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm thở dài, cũng gật gật đầu, không nói gì nữa.

Tiêu Dật Vân không biết bọn họ có ý đồ gì, nói: “Không làm được. Nếu để cô ta chạy, ta đi xuống không có cách nào báo cáo kết quả công tác.”

“Một mình ta gánh chịu!” Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua mấy quỷ sai: “Các ngươi ở nhân gian, không phải đối thủ của ta, là vì đánh không lại ta, cho nên không có cách nào, thả chạy nhân hồn, là Diệp Thiếu Dương ta cứng đầu làm ra, không quan hệ với các ngươi!”

Mấy quỷ sai nhìn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay hắn phóng ra tử khí, đều quay đầu nhìn về phía Tiêu Dật Vân.

Tiêu Dật Vân nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Bắt buộc phải thế?”

“Bắt buộc phải thế!”

Diệp Thiếu Dương cũng biết, thả chạy Tiểu Mã cùng Vương Bình, hậu hoạn vô cùng, Tiểu Mã cũng sẽ có phiền toái cực lớn, kết cục có thể sẽ rất thảm, nhưng không để cậu ta đi, cậu ta sẽ chết ngay tại chỗ.

Hai bên cân nhắc, chỉ có thể làm như vậy.

Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vỗ bả vai Tiểu Mã, lẩm bẩm: “Tôi làm tất cả, đều là vì cậu có thể sống sót, cậu tuyệt đối phải nhớ, vô luận như thế nào, nhất định không được chết, chỉ cần không chết, thì có hi vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.