Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 986: Chương 986: Chương 986: Thiên Sư gả con gái




“Tiểu Diệp Tử...” Tiểu Mã ngơ ngác nhìn hắn, lệ trào ra như suối phun.

“Còn không đi mau!” Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, đẩy mạnh cậu ta một cái, hướng ngoài cửa ngã đi. Vương Bình cũng lập tức đuổi kịp.

“Vương Bình!”

Diệp Thiếu Dương cầm kiếm kêu to: “Nếu cô dám để Tiểu Mã chết, tôi liều mạng không làm Thiên Sư nữa, cũng nhất định khiến cô hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!”

Vương Bình nhìn hắn một cái, chui vào trong quần áo Tiểu Mã. Tiểu Mã chạy như điên rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương lập tức đuổi theo, cầm kiếm canh giữ ở cửa.

Tiêu Dật Vân thở dài một tiếng, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, lần này thả bọn họ chạy, ngươi chọc vào phiền toái lớn rồi.”

Chanh Tử đi qua, bắt lấy cánh tay Tiêu Dật Vân, vô cùng khẩn trương nói: “Anh đi cầu tình Thôi phủ quân đi, đừng làm khó lão đại.”

Tiêu Dật Vân cười khổ, muốn nói cái gì, nhìn nhìn mấy tên quỷ sai, nói: “Các ngươi đi xuống phục mệnh trước đi, nói thật là được. Đừng đi đuổi theo vong hồn, trực tiếp đi xuống đi.”

Mấy tên quỷ sai đáp ứng một tiếng, từ ngoài cửa sổ bay đi.

Tiêu Dật Vân lúc này mới nói với Chanh Tử: “Nếu anh không đến, Diệp Thiếu Dương lén thả vong linh, âm ty mở một mắt nhắm một mắt, còn dễ nói, hắn trước kia cũng không phải chưa từng làm việc này, chẳng qua bây giờ chạm mặt bắt quả tang, phiền toái sẽ lớn, làm không tốt còn có thể hạ xuống tội danh đối kháng âm ty.”

Chanh Tử vừa nghe, thất kinh, nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Dùng sức lắc cánh tay Tiêu Dật Vân, dỗi nói: “Em mặc kệ, là anh không nên đến, anh nhất định phải nghĩ cách, nếu lão đại có cái gì phiền toái, em... Em sẽ không bao giờ để ý anh nữa!”

Nói xong lấy ra quỷ bài hắn tặng, ném tới trên người hắn.

Tiêu Dật Vân nhất thời gấp đến độ vò đầu bứt tai, một mặt dỗ cô, đáp ứng sau khi đi xuống nhất định tìm Thôi phủ quân biện hộ cho, Chanh Tử lúc này mới nhận lấy quỷ bài.

“Đi về trước đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua thi thể Vương Bình trong quan tài, cho rằng giữ tươi, vẻ mặt cũng không quá cứng ngắc, trên khóe miệng tựa như mang theo một nụ cười lạnh.

Ngồi xe về nhà thuê, dọc theo đường đi, Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, sau khi về nhà bảo mọi người đều tự trở về, một mình lên sân thượng, ngồi ở trên mép, hóng gió lạnh.

Nhuế Lãnh Ngọc ở một bên bầu bạn hắn.

Hai người thật lâu đều không nói gì.

“Lãnh Ngọc, ngươi nói, ta làm như vậy, là đúng hay là sai?” Hơn nữa ngày, Diệp Thiếu Dương mới mở miệng nói.

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi vào bên người hắn, mở ra một chai bia, uống một ngụm, ném cho hắn, nhìn hắn dốc mạnh một ngụm lớn, nói: “Có đôi khi đúng và sai không quan trọng, quan trọng là, chuyện anh làm, có phải tuần hoàn trong lòng của anh hay không.”

“Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ. Đây không phải là đạo mà anh thủ vững sao?”

Diệp Thiếu Dương thở dài, lẩm bẩm: “Nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi quá, rất khó chịu. Tôi cmn coi hắn là huynh đệ, một lòng nghĩ cho hắn, hắn lại dùng Toái Hồn Trượng chỉ vào tôi, cô có biết tâm tình tôi lúc đó không!”

“Tôi hiểu.” Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy một tay hắn, cảm giác được tay hắn đang run.

“Tiểu Mã một ngày nào đó, sẽ hiểu ai đối với hắn là thật sự tốt, hắn chỉ là bị tình che mắt, nhất thời hồ đồ.” Nhuế Lãnh Ngọc rất khó biểu hiện ra một mặt hiểu lòng người ta.

“Chuyện này còn chưa xong đâu.” Nhuế Lãnh Ngọc nói tiếp: “Để Tiểu Mã đi tự mình thể hội một phen cũng tốt, đây là kiếp nạn của hắn, người cũng phải độ kiếp, mới có thể trọng sinh.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta sợ hắn còn chưa độ kiếp, thì đã chết rồi.”

“Nếu đây là mạng của hắn, nọ\vậy cũng không có biện pháp.”

Phía sau truyền đến một tiếng ho khan. Hai người quay đầu nhìn, là Tiêu Dật Vân và Chanh Tử. Bên cạnh còn có Qua Qua đứng.

Trên mặt Chanh Tử mang theo một loại e lệ cùng do dự, có chút không dám nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương thấy vẻ mặt này của cô, liền biết nhất định có việc.

Tiêu Dật Vân ho khan hai tiếng, nói: “À, ta lần này đến nhân gian, một là vì truy bắt du hồn, thứ hai... Còn có một nhiệm vụ.”

Nói đến đây nhìn Chanh Tử một cái, ngại ngùng cười cười, nói với Diệp Thiếu Dương:

“Ta đã cầu phủ quân đại nhân, lão nhân gia đồng ý... Để Chanh Tử đi Thiên Tử điện làm trợ thủ của ta, còn có Qua Qua.”

“Ta không đi!” Qua Qua khinh thường: “Ta biết ngươi là lấy ta làm tấm mộc, tiện che tai mắt người ta, để người khác không biết dụng tâm của ngươi. Ta không mắc bẫy, không làm bóng đèn.”

Tiêu Dật Vân nhất thời cực kỳ xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn Qua Qua.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía Chanh Tử, nói: “Em muốn đi không?”

Chanh Tử cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em nghe lời anh.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, cười khổ nói: “Anh tâm tình thế nào sao cứ giống như gả con gái.”

Cố ý thở dài, nói với Chanh Tử: “Bồn tắm lớn anh cũng đã mua cho em rồi, em lại muốn đi.”

Chanh Tử vừa nghe, vội vàng xua tay, nói: “Vậy em không đi nữa.”

Diệp Thiếu Dương cười ha ha: “Trêu em đó, em đi đi, Tiểu Thanh Tiểu Bạch đều ở bên dưới, còn có Thất Bảo, em đi cũng sẽ không cô đơn, có thể thường xuyên tìm bọn họ.”

Nói xong nhìn Tiêu Dật Vân: “Nếu có ai bắt nạt cô ấy...”

“Cái này ngươi không cần quan tâm, không ai dám bắt nạt cô ấy, cô ấy muốn bắt nạt người khác, ta còn phải xem xem người nọ có đủ tư cách hay không!”

“Người khác ta không lo, ta là lo ngươi bắt nạt cô ấy.”

Lập tức âm thầm làm phép, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bay ra vỏ kiếm, cắm vào trong khe hở mặt đất phía sau.

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Ta không nói giỡn với ngươi, Chanh Tử ta biết, khá ngốc nghếch, rất dễ gặp rắc rối, ngươi phải quản cô ấy, nhưng mặc kệ cô ấy gây ra họa gì, ngươi đều phải chịu trách nhiệm, nếu ngươi dám có lỗi với cô ấy, nhìn thanh kiếm này nói chuyện! Đừng trách ta đến lúc đó không đem ngươi coi là huynh đệ, so với Chanh Tử, ngươi vĩnh viễn là người ngoài!”

Chanh Tử nghe xong lời này, hốc mắt trở nên ướt át.

Tiêu Dật Vân thu lại nụ cười, hướng hắn gật gật đầu.

“Được rồi, các ngươi đi đi.”

Chanh Tử đi lên, đỏ mắt, nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, giống như con gái đi lấy chồng, hôn một cái cuối cùng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, lại nhìn nhìn Tiêu Dật Vân, hai người đều là mặt nổi đầy đường màu đen.

“Lão đại, em đi rồi, em đi cầu Thôi phủ quân đặc xá anh, chờ em rảnh, nhất định sẽ thường xuyên đến thăm anh!”

Chanh Tử tựa vào trong lòng hắn một hồi, lưu luyến không nỡ rời khỏi, sau đó đến bên tai Nhuế Lãnh Ngọc, thấp giọng nói gì đó với cô, Nhuế Lãnh Ngọc giận nhìn cô một cái, hai người đều cười lên.

“Ta đi đây.” Chanh Tử đi qua xoa xoa đầu Qua Qua.

Qua Qua lấy ra quỷ đao của bản thân, học bộ dáng Diệp Thiếu Dương, hướng Tiêu Dật Vân nói: “Ta nói với ngươi nha em rể, ngươi nếu dám bắt nạt em gái tai, nhìn thanh đao này nói chuyện!”

Tiêu Dật Vân cười cười: “Biết rồi, đại cữu ca.”

Lập tức bị Chanh Tử mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn một cái.

Tiêu Dật Vân nắm tay Chanh Tử, trực tiếp bước qua lan can, bay về phía xa xa.

“Lại đi một người nữa.” Diệp Thiếu Dương nhìn bóng lưng hai người như thần tiên quyến lữ, lắc đầu mỉm cười thở dài.

“Tiểu Thanh Tiểu Bạch đã làm âm thần, hiện tại Chanh Tử cũng có danh phận, đây đều là anh bồi dưỡng ra, có phải cảm giác rất có thành tựu hay không?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

“Tôi sẽ cảm thấy có chút cô độc.” Diệp Thiếu Dương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.