Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 988: Chương 988: Chương 988: Nhận giặc làm cha 1




Tiến vào Quỷ Vực, hai người đáp ở trên một trảng cỏ, nhìn nhau cười. Sau đó tìm được phương hướng, theo hướng Bắc bay đi.

“Em lúc trước gặp được một quý nhân, từng giúp em một lần, hắn ngay tại phía bắc Thiên Khí sơn, có được một thế lực, chúng ta đi tìm hắn đi. Bằng không cô hồn dã quỷ, rất dễ dàng bị ác quỷ bắt đi luyện hóa.”

Sau khi qua sông Ấm Thủy, Vương Bình đề nghị.

Tiểu Mã vừa nghe xong, có chút do dự, nói: “Những kẻ đó không phải đều là vì trốn tránh âm ty chế tài, mới kêu gọi nhau tập họp cùng một chỗ sao, đều là cuồng đồ, sẽ có người tốt sao?”

“Em gặp được kẻ này, cũng không tệ lắm, ít nhất đối với chúng ta không có yêu cầu gì, chúng ta cũng chỉ là tìm một chỗ che chở, tạm tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó tu luyện, chờ đủ cường đại, chúng ta sẽ rời khỏi.”

Tiểu Mã bị cô thuyết phục, nhưng vẫn có chút do dự, nói: “Nhưng Tiểu Diệp Tử nói...”

“Tiểu Diệp Tử Tiểu Diệp Tử, anh chỉ biết hắn!” Vương Bình đột nhiên nổi khùng, hướng Tiểu Mã quát: “Người ta nói cái gì anh cũng nghe, anh có chút nào chủ kiến của mình không?”

Tiểu Mã cúi đầu, một lát sau lẩm bẩm: “Tuy anh lựa chọn em, nhưng anh chưa bao giờ hoài nghi, cậu ấy sẽ hại anh. Lần này cũng là liên lụy cậu ấy rồi, hy vọng em cũng có thể hiểu cho cậu ấy.”

Vương Bình vừa nghe, tròng mắt đảo một cái, thanh âm mềm đi, cầm lấy tay hắn nói: “Em không phải hoài nghi anh ấy, em chỉ là cảm thấy, anh cũng nên có chủ kiến của mình, đừng sống ở trong bóng ma của anh ấy.”

Tiểu Mã mỉm cười: “Anh lần này không phải là rất có chủ kiến rồi sao, cho nên đi theo em đến đây.”

Vương Bình cũng cười lên: “Vậy đi thôi, chờ chúng ta thật sự ổn định, anh cũng có thể đi thăm bọn họ, đến lúc đó hai bên khẳng định cũng không tức giận nữa.”

Tiểu Mã nghĩ qua cũng đúng, tuy lần này mình hoàn toàn tổn thương tấm lòng Diệp Thiếu Dương, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, hắn tin tưởng chờ sau khi hết giận, Diệp Thiếu Dương nhất định cũng sẽ hiểu cho mình, lúc khác mình lại bồi tội, huynh đệ khẳng định còn có thể tiếp tục làm, không khỏi vui mừng hẳn lên, theo Vương Bình cùng nhau hướng sâu trong Quỷ Vực xuất phát.

Theo dòng sông Ấm Thủy, cũng không biết đi bao lâu, phía trước xuất hiện hai ngọn núi, thẳng tắp giống như đao bổ ra, một khe hẹp ở giữa tràn ngập một tầng sương mù màu đen nồng đậm.

“Đây là quỷ khí. Lúc trước em và Diệp Thiếu Dương bọn họ từng cùng đi, ở nơi này đánh một trận với một đám quỷ binh, những thứ này đều là quỷ khí không tan.”

Vương Bình nhìn một chút, nói: “Chúng ta hay là đừng đi qua khe hẹp, từ trên núi trèo qua đi.”

Nói xong kéo Tiểu Mã lên núi, Tiểu Mã là thân thể hình chiếu, tuy là hình thái quỷ thể, nhưng dù sao không phải nguyên hồn, không thể phi thiên độn địa, nhưng thân thể cũng rất nhẹ nhàng, không giống ở nhân gian.

Dọc đường lên núi, Tiểu Mã càng đi càng chậm, Vương Bình dừng lại, thấy sắc mặt hắn đỏ lên, vẻ mặt có chút thống khổ, vội hỏi: “Có phải vừa tới Quỷ Vực không thích ứng hay không?”

“Không phải, lần trước đến cũng thế, cảm giác hít quá nhiều âm khí, thân thể rất bành trướng, Tiểu Diệp Tử nói anh là cái gì linh môi giới chất, thân thể có thể tự động điều hòa âm dương nhị khí cái gì đó...”

Tiểu Mã tới dưới một thân cây, khoanh chân ngồi xuống, nói: “Anh muốn thổ nạp điều tức một chu thiên, xem có thể đem những âm khí này ép đi đến trong kinh mạch hay không.”

Vương Bình gật gật đầu, đi qua nói: “Em canh chừng giúp anh, anh an tâm thổ nạp.”

Tiểu Mã nhắm mắt, dùng tâm pháp thổ nạp đại chu thiên Diệp Thiếu Dương dạy, bắt đầu điều tức, rất nhanh tiến vào một loại cảnh giới vong ngã, cảm nhận được trong cơ thể hấp thu âm khí, cùng dương khí bản thân lưu chuyển trong kinh mạch, hội tụ vào huyệt Đan Điền.

Thật giống như hai con thuyền nhỏ, ở trong một đại dương mênh mông, trải qua cuồng phong sóng to va chạm, hầu như sắp chìm nghỉm.

Tiểu Mã thầm niệm tâm pháp, cực kỳ gian nan khống chế được hai con thuyền nhỏ, chiến đấu với cuồng phong sóng to.

Con thuyền nhỏ vài lần bị sóng to chôn vùi, lại kiên cường nổi lên, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo...

Dần dần, Tiểu Mã chậm rãi cũng không khẩn trương nữa, mà là chạm đến quy luật triều tịch nào đó, dần dần hiểu được thuận theo mà không phải đối kháng, dùng niệm lực khống chế hai con thuyền nhỏ, dựa theo hướng gió cùng quy luật triều tịch, hướng tới một phương hướng chậm rãi lưu chuyển, như hai con cá, hướng tới một phương hướng lưu động...

Trong lòng cảm giác càng lúc càng thoải mái, cuối cùng sóng biển chậm rãi yên tĩnh, cuồng phong cũng dừng lại, trong thức hải Tiểu Mã chỉ còn lại có hai con thuyền nhỏ, vẫn đang chậm rãi xoay tròn.

“Ô...” Tiểu Mã chậm rãi phun ra một hơi, cảm giác thần thanh khí sảng, cương khí trong cơ thể tựa như cũng cường đại hơn rất nhiều, dùng sức hít một ngụm âm khí, trực tiếp tiến vào trong Đan Điền, kinh mạch thông suốt, không có loại cảm giác tắc nghẽn kia của lúc trước.

“Thế nào?” Vương Bình ghé lên, thân thiết hỏi.

“Rất thoải mái!”

Vừa dứt lời, phía sau vang lên một chuỗi tiếng cười, Tiểu Mã đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một đạo sĩ mặc áo vàng, đầu đội pháp quan, đứng ở phía sau mình, trên mặt mang theo mỉm cười không có ý tốt.

Tiểu Mã mới đầu cảm thấy có chút quen mặt, nhìn kỹ, nhảy dựng lên tại chỗ, đem Toái Hồn Trượng lấy ra, chỉ vào hắn nói: “Là ngươi!”

Đạo sĩ áo vàng cười nói: “Tiểu tử trí nhớ không tệ.”

Tiểu Mã biết không nhận lầm người, lập tức cảm thấy huyết mạch sôi sục, lão đạo sĩ trước mặt này, chính là đạo sĩ lúc trước ở trong cô nhi viện, mọi cách cản trở liên minh bắt quỷ phong ấn cửu vĩ thiên hồ: hồn thi của Trương Quả!

Hắn không phải bị Đạo Phong đuổi đi sao, sao có thể xuất hiện ở địa phương này?

Trương Quả nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Bần đạo đã nói Diệp Thiếu Dương một đám người đó, ai cũng thiên phú dị bẩm, ngay cả ngươi một phàm nhân không bắt mắt, vậy mà cũng là linh môi giới chất, hơn nữa biết tâm pháp thổ nạp đại chu thiên, không đơn giản nha không đơn giản.”

Tiểu Mã quay đầu, hướng Vương Bình kinh ngạc nhìn lại: “Hắn sao có thể đến, hai người là quen biết phải không?”

Vương Bình nói: “Trương Quả tiền bối, chính là người cứu em. Ông ấy tới đón chúng ta.”

Tiểu Mã kinh hãi. Hắn biết lai lịch Trương Quả, đối với hắn không có khả năng có bất cứ ấn tượng nào tốt, bởi vậy nghe xong lời này, trong lòng lâm vào một loại giãy dụa.

Trương Quả cũng nhìn ra vẻ mặt hắn không đúng, hừ một tiếng nói: “Tiểu tử, bần đạo đến độ ngươi, là phúc duyên của ngươi, ngươi chẳng lẽ còn không vui?”

Tiểu Mã cũng hừ một tiếng, nói: “Ngươi chỉ là một con bạch biên bức tinh ngàn năm, một đạo hồn thi Trương Quả từ trên người chém xuống mà thôi.”

Trương Quả kiêng kị nhất bị người ta nói ra thân phân, vốn hầu như không có ai biết hắn là ai, hắn cũng không rõ Đạo Phong là làm sao mà biết được, trong lòng luôn buồn bực, nghe Tiểu Mã nhắc tới, lập tức sắc mặt trầm xuống, tung người về phía trước.

Tiểu Mã cũng lập tức giơ lên Toái Hồn Trượng đập tới.

Ngón tay Trương Quả vừa móc vừa đẩy, đem linh lực Toái Hồn Trượng hóa giải, một tay bắt lấy đầu vai Tiểu Mã, yêu khí rót vào kinh mạch, lao thẳng vào khí hải.

Tiểu Mã lập tức cảm thấy cả người đau đớn không chịu nổi, như bị vô số muỗi kiến độc trùng cắn ăn, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Trương Quả cười nhẹ, nói: “Bằng chút pháp lực đó của ngươi, còn kém xa lắm.”

Tiểu Mã đau cả người run run, ngoài miệng lại không chịu nhận thua, cố hết sức nói: “Ngươi tên nhát gan, ngươi cũng chỉ bắt nạt người thường như ta, lúc trước còn không phải bị Đạo Phong đánh cho vãi cả cứt đái, a...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.