Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 991: Chương 991: Chương 991: Pháp thiếp




Đại tá nói: “Không giết được hắn sao?”

“Có thể thử một chút.”

Đại tá chế nhạo: “Trương Thiên Sư đạo pháp thông thiên, đối phó Đạo Phong, cũng không có nắm chắc sao?”

Trương Quả trả lời lại một cách mỉa mai: “Hai vị tướng quân các ngươi hợp lại tu vi tiếp cận Quỷ Khấu, ngươi hỏi bọn hắn có nắm chắc giết chết Đạo Phong không?”

Đại tá càn rỡ cười lên trước, tiếp theo Trương Quả cũng cười lên.

Diệp Thiếu Dương nắm trong tay đồng tiền, hầu như một đêm không ngủ.

Đồng tiền không có bất cứ cảm ứng nào, nói rõ Tiểu Mã không có việc gì, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn không yên lòng.

Có người ở bên ngoài gõ cửa sổ, Diệp Thiếu Dương kéo bức màn, nhìn qua là Qua Qua, lập tức để nó vào.

“Lão đại nói không sai, Tiểu Mã ca quả nhiên đã đi Quỷ Vực.” Qua Qua thở hổn hển, sốt ruột lẫn hoảng hốt nói: “Ta một mực theo dõi, về sau Trương Quả xuất hiện, ta cũng không dám theo, lão gia hỏa này pháp lực quá mạnh, ta sợ bị phát hiện.”

“Trương Quả!” Diệp Thiếu Dương thoáng cái ngồi bật dậy: “Là kẻ nọ ở cô nhi viện gặp được?”

Thấy Qua Qua gật đầu, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy lòng rối như tơ vò.

Trương Quả sao có thể nhấc lên quan hệ với Vương Bình?

Thực lực của Trương Quả, hắn là biết, tuy chỉ là Trương Quả thật sự lúc chứng đạo từ trên người chém xuống một luồng ác niệm hồn thi, nhưng thực lực không ở dưới mình, có hắn xen lẫn bên trong, sự tình lập tức phức tạp hơn rất nhiều, Tiểu Mã cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.

“Lão đại, chúng ta hiện tại đi cứu Tiểu Mã ca đi, chậm ta sợ hắn sẽ có nguy hiểm.” Qua Qua khẩn trương nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Hiện tại không được, hắn còn chưa tỉnh táo, ta nếu là hiện tại đi cứu hắn, hắn vẫn muốn chết muốn sống, chết cũng không hối cải, để hắn chịu thiệt, hoàn toàn hiểu chân tướng, đến lúc đó ta mới có thể đi cứu hắn. Bằng không ta còn không bằng lúc ấy đã đem hắn lưu lại, cần gì thả hắn đi.”

Qua Qua nghe, cảm thấy cũng có lý, nhưng vẫn có chút lo lắng.

“Nhỡ đâu... Chờ hắn tỉnh ngộ, đã chậm thì sao?”

Diệp Thiếu Dương nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi phun ra một hơi, nói: “Đây là kiếp số của hắn, hắn có thể vượt qua hay không, chủ yếu xem chính hắn, ta nhiều nhất thời điểm mấu chốt giúp hắn một tay, nếu hắn không tự vượt qua... Người khác cũng bất lực.”

Nghĩ nghĩ, Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi tiếp tục đi Quỷ Vực, liên hệ sẵn với bọn họ, nếu Tiểu Mã bên này cho ta tin tức, ta lập tức đi xuống cứu hắn.”

Qua Qua gật gật đầu, lại lần nữa rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương đứng ở trước cửa sổ, ngây ra một hồi, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, đi qua mở cửa ra nhìn, là Nhuế Lãnh Ngọc, bên người còn có mấy nam nữ đứng.

Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, nhất thời giật mình. “Là mấy người!”

Bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, là Ngô Hiểu Tầm, Ngô Gia Vĩ, còn có Long Dương Chân Nhân.

Ở sau sự kiện cửu vĩ thiên hồ, bọn họ chưa từng gặp, Diệp Thiếu Dương còn tưởng bọn họ đã rời khỏi Thạch Thành.

Long Dương Chân Nhân xấu hổ cười cười, nói: “Diệp Thiên Sư có phải không chào đón chúng ta hay không?”

“Không có, mời vào.”

Bốn người sau khi vào nhà, ngồi xuống trên sô pha. Ngô Gia Vĩ, Ngô Hiểu Tầm và Long Dương Chân Nhân vẻ mặt đều có chút xấu hổ.

“Chuyện buổi tối hôm đó, thật sự là không có cách nào, dù sao cũng là thân phận có hạn.” Long Dương Chân Nhân dẫn đầu giải thích.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Lập trường khác nhau, tôi không để ở trong lòng, đổi là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy, ngược lại là các người, khẳng định sẽ cảm thấy tôi tư tâm quá nặng, hành động theo cảm tình cái gì đó.”

Ngô Gia Vĩ nói: “Câu nói kia của anh vừa rồi trả lại cho anh, nếu đổi là tôi, cũng sẽ làm giống anh.”

Diệp Thiếu Dương hướng hắn cười cười.

Khúc mắc giải trừ, vài người nói chuyện phiếm, Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết được, Ngô Gia Vĩ và Ngô Hiểu Tầm cũng chưa rời khỏi Thạch Thành, mà là ở Thạch Thành đi dạo vài ngày, vẫn luôn nghĩ đến tìm hắn, nhớ tới buổi tối hôm đó bày trận vây công mình, lại cảm thấy không thích hợp.

Trước mắt chuẩn bị phải đi, liên hệ trước với Nhuế Lãnh Ngọc một lần, tới nhà bái phỏng, nói tạm biệt.

Về phần Long Dương Chân Nhân, vốn đã đi rồi, lần này là cố ý tới, có một việc muốn thông báo, tìm hai người Ngô Hiểu Tầm trước, nghe nói bọn họ muốn tới đây, vừa lúc cũng đi cùng nhau.

“Tôi cố ý chạy tới, là vì đưa món đồ cho cậu.” Long Dương Chân Nhân vừa nói, vừa từ trong ba lô lấy ra một tấm bái thiếp màu xanh da trời đậm, bên trên vẽ một tấm Thái Cực phù.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết, đây là pháp thiếp. Chỉ có cấp bậc chưởng môn mấy đại tông phái, mới có tư cách đưa pháp thiếp cho lão đại tông môn khác.

Bình thường mà nói, đều là có chuyện phi thường quan trọng cần thương lượng.

Đây là thói quen thời cổ, bởi vì khi đó thông tin bất tiện, lão đại tông phái nào đó thu được pháp thiếp, liền biết có chuyện quan trọng thương lượng, bình thường sẽ tận lực chạy tới, không sai biệt lắm với thư hoả tốc sau này.

Nhưng theo thời đại tiến bộ, thông tin phát triển, có chuyện gì một cuộc điện thoại là được, pháp thiếp trên cơ bản là không dùng nữa.

Bởi vậy Diệp Thiếu Dương vừa thấy pháp thiếp, lập tức cười nói: “Trương Thiên Sư thật truyền thống nha.”

Long Dương Chân Nhân cười nói: “Hắn truyền thống cái rắm, cậu là chưa từng thấy, hắn một thân hàng hiệu, gần đây còn muốn uốn tóc. Pháp thiếp này không phải hắn đưa. Tôi là nhận ủy thác đưa thay người khác.”

Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, nói: “Đưa thay ai?”

“Giới pháp thuật hiện nay, còn có ai ngăn cách như vậy, tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống, ngay cả gọi điện thoại cũng không biết?” Long Dương Chân Nhân cười đem pháp thiếp đưa lên.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, tiếp nhận pháp thiếp, mở ra nhìn một lần:

Đưa trình Mao Sơn Thiên Sư Diệp Thiếu Dương, thỉnh ở trước ngày 27 tháng này, đến Huyền Không quan một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng.

Phía dưới cái một đại ấn vuông vắn: chỉ có hai chữ, Vô Cực.

Quả nhiên là Vô Cực Thiên Sư!

Diệp Thiếu Dương giật mình, hỏi: “Pháp thiếp này sao là cho tôi? Không phải nên cho sư phụ tôi sao?”

“Thanh Vân tổ sư bên kia, có người đi đưa rồi, đưa đến hay không thì không biết, tôi là phụ trách đưa cho cậu.”

Long Dương Chân Nhân giải thích: “Là như vậy, tôi và sư huynh vừa về núi, đã có người của Huyền Không quan đưa một đống pháp thiếp qua, bảo chúng tôi giúp đỡ phát ra, triệu hồi đồng môn, đi Huyền Không quan tụ hội, Vô Cực Thiên Sư cậu biết, bối phận cực cao, chuyện lão an bài, chúng ta cũng không thể mặc kệ, cho nên dứt khoát đi một chuyến, đem pháp thiếp đưa đến.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ý tứ của tôi là, Vô Cực Thiên Sư hạ pháp thiếp, cho sư phụ tôi là được rồi, vì sao còn cần triệu hồi một mình tôi?”

“Thủ tịch đệ tử các đại môn phái đều có, càng không cần nói cậu hiện tại là đệ tử số một giới pháp thuật.” Long Dương Chân Nhân chế nhạo cười cười.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, lại hỏi: “Có phải vẫn là sự kiện kia, thiên kiếp cái gì đó của giới pháp thuật hay không? Chẳng lẽ lại có tin tức gì mới hay sao?”

Long Dương Chân Nhân lắc đầu: “Vậy tôi không biết, tôi chỉ phụ trách truyền tin, việc khác tôi không biết.”

Diệp Thiếu Dương xem thời gian một chút, ngày 27... Còn sớm, gật gật đầu nói: “Nếu đến lúc đó không có việc gì, tôi nhất định đi.”

Chính sự xong xuôi, mấy người bắt đầu nói chuyện phiếm, Diệp Thiếu Dương biết được, buổi tối hôm đó mình giúp Đạo Phong phá trận, rất nhiều đồng nghiệp giới pháp thuật quả thực rất bực bội, nhưng mấy đại tông sư hiểu nỗi khổ trong lòng hắn, bao gồm Trương Vô Sinh ở trong, cũng không thật sự trách hắn, cho nên dựa theo ước định trước đó, vẫn coi hắn là đệ tử số một giới pháp thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.