Lý Hiếu Cường nói: “Hai người đều là tội phạm chiến tranh nổi tiếng Nhật Bản, trên sách giáo khoa đều từng học, đối tượng thăm viếng chủ yếu của tịnh quốc thần xí, tội phạm chiến tranh cấp A, trên thực tế hồn phách bọn họ ở Hoa Hạ. Bởi vì không cam lòng thua, cho nên tới Quỷ Vực, tập hợp những vong hồn quân Nhật ở Hoa Hạ chết trận, tạo thành một mũi bộ đội như vậy.
Đám binh sĩ này đều là giết người chồng chất, lệ khí tràn đầy, rất hung hãn, nhưng dù sao thời gian thành quỷ có hạn, tu vi cũng không quá cao, chủ yếu là một ít yêu quái, đều là hai tội phạm chiến tranh này từ Nhật Bản triệu đến, rất khó đối phó.”
Tứ Bảo vừa nghe, giận dữ không thôi. “Kẻ phạm Hán uy ta, tuy xa cũng nhất định diệt, cho dù là trốn đến sâu trong Quỷ Vực, cũng đều trốn không thoát, Phật gia hôm nay ta muốn đại khai sát giới!”
Nhuế Lãnh Ngọc khá bình tĩnh, điểm chú ý không ở trên đó, hỏi Lý Hiếu Cường: “Trong trận doanh quân Nhật này, mạnh nhất là ai?”
“Chính là hai gã tướng quân đó, hai tên cộng lại, tu vi tiếp cận Quỷ Khấu.”
Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Bọn hắn tử vong cũng chỉ mấy chục năm, sao có thể có tu vi sâu như vậy?”
“Quỷ Vực có rất nhiều vật âm tà, có thể giúp tà tu, bọn hắn là thủ lĩnh, mấy chục năm qua không ngừng có người giúp bọn hắn sưu tập âm vật, tu vi tiến triển thần tốc.
Nhưng cái này không phải mấu chốt, mấu chốt là bọn hắn đều là ôn tinh hạ giới, ở nhân gian tạo khôn cùng sát nghiệt, lệ khí rất nặng, sau khi thành quỷ, lập tức là lệ quỷ, khởi điểm cũng cao hơn quỷ hồn bình thường nhiều lắm.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Cái này ta có thể lý giải, Bạch Khởi cũng là như thế mà trở thành nhân gian sát thần, tu vi dễ dàng tích lũy, nhưng lệ khí lại không phải bất cứ con quỷ nào cũng có thể có.”
Nói xong, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
“Làm sao vậy, nhìn tôi làm gì?”
Tứ Bảo nói: “Lệ khí trên thân cậu, tựa như, cũng rất nặng.”
“Trên thân tôi có lệ khí, đừng nói nhảm nữa!”
Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không tự tin: trước đây mỗi lần bị kích thích, giết đỏ cả mắt, trong cơ thể của mình sẽ luôn bộc phát ra lệ khí cường đại, lúc ấy cũng chưa phát hiện, nhưng sau này người bên cạnh sẽ nói cho mình.
Hắn cũng từng kiểm tra kinh mạch và huyệt vị của mình, cũng chưa phát hiện lệ khí tồn tại, bản thân cũng rất buồn bực, lệ khí là từ nơi nào đến.
Lý Hiếu Cường nói, “Tất cả đều có thiên lý an bài, Diệp Thiên Sư cậu trạch tâm nhân hậu, bằng tâm mà làm, không có sai.”
Dương Tư Linh tiếp lời: “Đừng nói cái này nữa, vẫn là nghĩ cho trước mắt một chút đi, hai quỷ tướng này đã rất khó đối phó, hiện tại lại thêm một tên Trương Quả, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, gật gật đầu.
Trong khe hẹp, cách mỗi một đoạn, liền có một số âm binh gác. Đều là trang phục binh sĩ cổ đại, nhưng ai cũng vẻ mặt hung ác nham hiểm, còn có một số chính là một bộ xương khô khoác chiến giáp, trong hai hốc mắt lóe hàn quang.
Diệp Thiếu Dương biết những kẻ này không phải quỷ binh, mà là thi binh.
Đi cả đoạn đường ra khỏi khe hẹp, tới trên bình nguyên, phía trước tràn ngập một tầng quỷ vụ nồng đậm. Mọi người vừa mới tiếp cận, liền thấy một đám binh sĩ đông nghìn nghịt từ trong quỷ vụ xếp thành hàng đi ra.
Đều là vong linh Nhật Bản, có quỷ binh cũng có thi binh, còn có chút lãng nhân, võ sĩ Nhật Bản, cầm đầu là mấu con yêu quái, xem khí tức trên người, đều là cấp bậc yêu linh.
“Diệp Thiên Sư, tôi dẫn quân ngăn lại bọn chúng, cậu xông qua trước, giết vào thành trại, đem bạn của cậu cứu ra trước, chúng ta lại hợp sức giết địch!”
Diệp Thiếu Dương hướng Lý Hiếu Cường chắp tay, lệnh cho Tiểu Thanh Tiểu Bạch và Chanh Tử lưu lại, giúp Lý Hiếu Cường giết địch, thứ nhất là không muốn vợ chồng Lý Hiếu Cường có nguy hiểm, mình sẽ ái ngại, thứ hai giết đám vong linh Nhật Bản này, có thể tích lũy không ít âm đức, ba người bọn Tiểu Thanh là âm thần, tích lũy âm đức càng nhiều, chỗ lợi càng nhiều.
Ba người đối với mệnh lệnh của hắn tự nhiên là phục tùng, Tiêu Dật Vân không muốn tách ra với Chanh Tử, tự nhiên cũng lưu lại.
Lão Quách pháp lực yếu nhất, cũng không dám xâm nhập, miễn cho còn cần người khác chiếu cố, cũng lưu lại.
Diệp Thiếu Dương mang theo Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Qua Qua cùng Tuyết Kỳ, đều tự lấy ra pháp khí, nhìn nhau một cái, hướng đám vong linh Nhật Bản kia lao đi, điên cuồng chém giết một phen, nhưng cũng không ham chiến, từ giữa quỷ binh xuyên qua.
Đám quỷ binh này nhiều nhất mới là cấp bậc lệ quỷ căn bản không ngăn được, cũng không thử ngăn trở, bị đám người Lý Hiếu Cường tiếp quản, bắt đầu chém giết.
Năm người Diệp Thiếu Dương bọn một hơi chạy như điên, xa xa nhìn thấy thành trại.
Cổng chính thành trại mở rộng, lại một đám quỷ binh lao tới, chặn cổng chính, nhóm người này lấy yêu quái cùng võ sư Nhật Bản chiếm đa số, một quan quân để chòm râu nhỏ, tay cầm đao võ sĩ dẫn dắt.
Kẻ nào nhìn tu vi cũng không yếu, ít nhất cũng là ác quỷ, nhất là mấy con yêu quái kia, mỗi con thế mà đều là yêu linh, nhất là quan quân cười dữ tợn kia, một thân quỷ khí xanh đỏ giao nhau, màu sắc đều rất đậm, nhìn qua là biết vượt xa quỷ thủ bình thường.
“Những kẻ này đều là tinh anh, trong thời gian ngắn khẳng định giết không hết, mọi người cản trước, tôi vào trước cứu Tiểu Mã.”
Trong tay Diệp Thiếu Dương nắm tiền làm tin, cảm nhận được Tiểu Mã ngay tại trong thành trại này, nhưng khí tức mỏng manh, sợ hắn không đợi được mình đi cứu.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đám quỷ chặn đường kia, nhíu mày nói: “Bọn hắn ở đây chặn đường, khẳng định chính là muốn bám trụ chúng ta, bên trong tất có mai phục, một mình anh đi vào rất nguy hiểm, tôi đi cùng anh!”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lao qua.
Diệp Thiếu Dương đi trước làm gương, trực tiếp lao vào trong trận, vừa muốn vung kiếm chém ra một con đường, đối phương hướng hai bên né tránh, Diệp Thiếu Dương sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp xông qua.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng muốn xông qua theo, đột nhiên chỗ hổng lại khép vào, quan quân giơ cao đao võ sĩ, dùng sức bổ xuống.
Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng vung kiếm cản một lần, bị chấn động tới mức hai tay phát tê, thầm nghĩ: quỷ khí thật cường đại!
“Bát cách nha lộ, ta đến đối phó con quỷ này!” Tứ Bảo giơ lên cao Tử Kim Bát, soi tới, bắt đầu đấu pháp với quan quân kia.
Mấy con yêu quái cùng nhau lao lên, vây công Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc không xông qua được, đành phải hướng bên trong hô: “Thiếu Dương, anh đi trước, cẩn thận một chút! Tôi lát nữa đi tìm anh!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, nếu hiện tại giết về, nội ứng ngoại hợp, áp lực của bọn Nhuế Lãnh Ngọc trái lại sẽ giảm bớt rất nhiều, nhưng tiền làm tin trong tay lúc sáng lúc tối, nói rõ hồn lực Tiểu Mã mỏng manh, mình không dám chậm trễ nữa, lập tức nghiến răng, theo con đường lớn giữa phòng xá hai bên đi về phía trước.
Lại thiếu chút nữa bị trượt chân.
Cúi đầu nhìn, trên đường đá dưới chân mọc đầy một tầng cỏ rêu thật dày, không phải rêu xanh, mà là đỏ bừng, nơi mình bước qua bị xúc mất một khối, phía dưới chảy ra một thứ giống như máu, nhìn qua có chút ghê người.
Huyết đài (rêu máu)!
Nơi này quả nhiên là quỷ huyệt âm sào.
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một bao vôi sống, rắc ra ngoài, rơi lên rêu máu, lập tức ‘Xèo’ một tiếng toát ra một làn khí trắng, rêu máu đều hóa thành máu, sau đó nổi bọt bị bốc hơi.
Một ít máu quỷ hướng chung quanh bò lung tung.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới dám đi lên.