Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 994: Chương 994: Chương 994: Nổi giận vượt ải vì huynh đệ 1




“Có mười thành nắm chắc, Thất Châm Quỷ Tâm Thuật kia của ta, chỉ cần hắn tiếp cận phạm vi nhất định, dù là chân thần cũng không chống đỡ được. Huống hồ...”

Trương Quả kẹp ra linh phù phong ấn hồn phách Tiểu Mã, cười cười nói: “Chúng ta không phải còn có tên ngu xuẩn này sao, đến lúc đó thả ra áp chế Diệp Thiếu Dương, đạo tâm hắn tất loạn, chắn chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Vương Bình nhu thuận cười cười, nói: “Chúc mừng sư phụ trước.”

Trương Quả cười ha ha: “Một lần này, ngươi công lao rất lớn, cho dù là ác nhân, cũng cần thân tín cũng làm chuyện ác. Ngươi trung thành với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi. Thổ Phì Nguyên tướng quân kia thật ra rất thích ngươi, không biết ngươi có ý tứ không?”

Vương Bình sụp mi mắt, ngừng một chút nói: “Sư phụ, chuyện này, vẫn là chờ giết Diệp Thiếu Dương rồi nói sau.”

Diệp Thiếu Dương đem đồng tiền thu lại, bắt đầu thu thập đồ đạc, đem toàn bộ pháp khí đều mang theo, xoay người nhìn mọi người một cái.

Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, lão Quách, Qua Qua, ngay cả Tuyết Kỳ vẫn luôn ở cùng Tạ Vũ Tình cũng bị triệu hồi tới.

“Chúng ta đi cứu Tiểu Mã, Quỷ Vực không thể so với nhân gian, nguy hiểm hơn nhiều, Quách sư huynh vẫn là không nên đi.” Diệp Thiếu Dương nhìn lão Quách nói.

Lão Quách do dự một chút, nói: “Ta vẫn là đi thôi, yên tâm ta không lao lên trước nhất, mọi người không cần phân tâm bảo hộ ta.”

Lão Quách từ trong túi lấy ra một khẩu súng lục màu bạc: “Dựa theo phương án Lãnh Ngọc cho mà làm, súng diệt hồn bản cải tiến, bắn là hồng tiêu, lệ quỷ trở xuống, một phát là xong. Ta ở phía sau giúp mọi người bắn lén.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Hôm nay là đi cứu Tiểu Mã, cũng không có gì để nhiều lời, tuy mặt hàng này chơi tôi, nhưng dù sao huynh đệ một hồi, mọi người toàn lực ứng phó đi. Làm phép, đi xuống!”

Lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu làm phép đi âm.

Nửa phút sau, đoàn người xé rách hư không, tiến vào Quỷ Vực.

Bởi vì âm ti có có tử vi tinh bàn, chống đỡ vô tận hư không, có thể để nhân gian pháp sư tùy tiện xuống, tương đương mở cho nhân gian pháp sư cùng quỷ sai lui tới một thông đạo, tuy tinh bàn linh lực cường đại, nhưng cũng chỉ có thể bao trùm một mảng phạm vi phụ cận Phong Đô thành.

Đám người Diệp Thiếu Dương tiến vào Quỷ Vực, lập tức dùng la bàn đo ra phương vị, sau đó đến thẳng Phong Đô thành.

Vừa đến dưới thành, một nam một nữ đi lên đón, chính là Tiêu Dật Vân và Chanh Tử.

Trước khi xuống dưới, Diệp Thiếu Dương đã đốt bùa thông báo Tiêu Dật Vân, cho nên Tiêu Dật Vân mang theo Chanh Tử chạy tới, đón ở ngoài cửa thành.

“Bởi vì là việc riêng, ta không có tiện điều động người của Thiên Tử điện, chỉ có thể tự mình đi cùng ngươi.”

Tiêu Dật Vân giải thích một tiếng, mang theo mọi người đến thẳng bờ sông Ấm Thủy, rất nhanh đã tới bến tàu lần trước từng đi.

“Dụ lệnh phủ quân đại nhân!” Tiêu Dật Vân từ trong tay áo lấy ra một khối quỷ bài lập lòe ánh vàng, so với quỷ bài bình thường lớn hơn rất nhiều, mặt trước viết một chữ “Thôi”.

Quỷ bài Thôi phủ quân, là không làm giả được, cũng không ai dám làm giả.

Công tào cùng quỷ dịch người cầm lái trên bến tàu, vừa thấy quỷ bài của Thôi phủ quân lập tức quỳ mọp xuống đất, cũng không dám nói xiên xẹo cái gì Thiên Tử điện không nên nhúng tay quân bộ vân vân.

Thiên tử giận dữ, cho dù là Quân Bị ti chủ cũng không bảo vệ được bọn họ.

Tiêu Dật Vân nhảy lên một con thuyền lớn, gọi mọi người đi lên, điểm tám người cầm lái, chống thuyền đi nhanh.

“Phủ quân đại nhân lần này trái lại rất nể mặt.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua quỷ bài trong tay Tiêu Dật Vân, nói.

“Phủ quân đại nhân có một câu cho ngươi.” Vẻ mặt Tiêu Dật Vân có chút phức tạp nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Đây là một hồi kiếp của ngươi, tỷ lệ hai tám.”

“Cái gì hai tám? Có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày.

“Ngươi có tám phần tỷ lệ, sẽ chết!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống. Người khác nghe thấy lời này, nhất thời khẩn trương không thôi.

Nhuế Lãnh Ngọc vội bước lên phía trước, nói: “Phủ quân đại nhân chưa nói phá kiếp như thế nào?”

Tiêu Dật Vân lắc đầu: “Thế lực âm ty chỉ tới sông Ấm Thủy, ngay cả Quỷ Vực cũng không áp chế được, ai có thể dám nói phá kiếp. Lại nói số Đại Diễn năm mươi, trừ một mà biến, cho dù phủ quân đại nhân nhìn thấu hỗn nguyên, cũng chỉ có thể nhìn trộm đôi chút, có thể nhìn thấy kiếp số đã tốt lắm rồi, kết cục thế nào, tràn ngập biến số, ai cũng không dám cam đoan.”

Trong lúc nhất thời mọi người không nói gì, đều nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm kéo tay Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cười cười: “Ít nhất tôi còn có hai thành cơ hội đi cố gắng một phen.”

Nhuế Lãnh Ngọc mở miệng, lại đem lời nuốt về trong bụng, cô biết lấy tính cách Diệp Thiếu Dương, đã đến đây, thì không thể quay đầu.

Đừng nói có hai thành cơ hội, cho dù không có lấy một thành, hắn cũng sẽ không chút do dự.

Dù sao đối tượng muốn cứu là Tiểu Mã.

Tám người chống thuyền, tốc độ cực nhanh.

Dọc theo đường đi cũng gặp một ít tà vật dưới nước quấy rầy, Nhuế Lãnh Ngọc và lão Quách trực tiếp dùng súng diệt hồn giải quyết, cũng không có gì trở ngại. Con thuyền một hơi chạy đến trước Thiên Khí sơn.

Dưới Thiên Khí sơn, có một đội ngũ âm binh đóng quân, cờ lớn trong trướng đón gió mở ra, bên trên viết một chữ “Nhạc”, chính là Nhạc gia quân.

Mấy bóng người đứng ở bờ sông, hướng người trên thuyền vẫy tay.

Hai đôi nam nữ, là vợ chồng Lý Hiếu Cường, còn có Tiểu Thanh Tiểu Bạch.

Tiểu Thanh Tiểu Bạch là phụng mệnh lệnh Diệp Thiếu Dương chạy tới, lúc trước theo Qua Qua cùng nhau theo dõi bên này.

“Tình huống thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhảy xuống thuyền, lập tức hỏi.

Lý Hiếu Cường lập tức kể tình huống tra được: “Tiểu Mã và Vương Bình, hiện ở trong một cái thành trại vong linh quân Nhật, Quỷ Vực bên này tổng cộng có ba thành trại quân Nhật, quỷ tử rất thông minh, chiếm chỗ cũng tốt, một phe thụ địch, hai phe đều có thể trợ giúp.

Cho nên chiến tranh đến bây giờ, còn là giữ lẫn nhau, Nhạc gia quân hiện tại đã khống chế thông đạo khe hẹp, những người này đều là thủ binh, phòng ngừa quỷ tử vồ ngược.”

Lý Hiếu Cường quay đầu nhìn thoáng qua binh doanh Nhạc gia quân nói.

“Tôi đã đem tình huống nói với Ngưu tướng quân, Ngưu tướng quân cảm tạ cậu ngày đó giúp chúng tôi giết địch, đã dẫn quân chặn hai doanh trại khác của quân Nhật, giằng co, doanh trại còn lại này, chúng ta tự mình đến đối phó.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trong lòng có chút bất an, nói: “Đây là việc riêng của tôi, Ngưu tướng quân điều động đại quân giúp tôi, không ổn lắm đâu?”

Lý Hiếu Cường cười nói: “Thật ra cũng không phải đều là vì giúp cậu, Nhạc gia quân cũng muốn diệt trừ một cứ điểm quân Nhật, cô lập hai cái khác, như vậy về sau đối phó dễ dàng hơn nhiều, nói tới vẫn là chiếm tiện nghi của cậu.”

Ngừng một chút nói: “Nhưng bởi vì chia quân, còn cần lưu lại một mũi thủ binh ở bên này, tôi chỉ có thể mang bản bộ âm binh của tôi đến giúp cậu.”

“Tôi đã rất cảm tạ rồi!” Diệp Thiếu Dương nói.

Lý Hiếu Cường nói: “Tuyệt đối đừng, ân tình của cậu đối với vợ chồng chúng tôi, vĩnh viễn cũng không báo hết, giờ đừng nói nữa, chúng ta xuất phát!”

Lý Hiếu Cường gọi đến một âm binh, trở về thông báo, tiếp theo có hơn trăm âm binh xếp hàng tiến đến, Lý Hiếu Cường mệnh lệnh đi theo phía sau bọn họ, sau đó dẫn đoàn người Diệp Thiếu Dương hướng trong hạp cốc xuất phát.

Dọc theo đường đi, Lý Hiếu Cường giới thiệu tình huống thành trại quân Nhật này:

“Ba thành trại này, là một thể, có hai thủ lĩnh: Thổ Phì Nguyên Hiền Nhị, cùng Tùng Tỉnh Thạch Căn.”

“Chờ chút, tên có chút quen.” Tứ Bảo nhíu mày nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.