Thánh đường Wedding Stones.
'' Âu Dương Mạc Vi,con có đồng ý lấy Vân Hải Lưu làm chồng,dù cho.. Không?''
''Con đồng ý''
'' Vân Hải Lưu, con có đồng ý lấy Âu Dương Mạc Vi làm vợ ,dù cho... Không?''
'' Con đồng ý''
'' Con có thể hôn cô dâu''.
Má Âu Dương Mạc Vi đỏ bừng lên ngay sau nụ hôn ấy,thực sự cô đã là vợ của Hải Lưu nhưng vẫn chưa thể tin được.
- Tiểu Mạc Vi,em đang suy nghĩ gì thế?- Vân Hải Lưu không kiềm chế được trước vẻ đáng yêu của Âu Dương Mạc Vi mà khẽ bẹo má cô. Cô khẽ nhăn mặt.
- Em..
Một tiếng nói cắt ngang lời nói của cô .
- Hai Người định tình tứ đến bao giờ đây? Về nhà rồi thích làm gì thì làm nhá. Còn nữa,hoa không tung là héo đấy.
- Hừ, Đô Đại Vỹ,hoa của tập đoàn Vân Hoàng là hoa xịn, rởm đâu thèm xòe tiền.- Vân Hải Lưu không vừa.Lườm khéo đứa con trai trước mặt.
- Đâu dám chắc. Biết đâu Vân Hoàng tiếc tiền mua đồ rong mới hot. Khoe khoang quá đi.- Đô đẠI Vỹ tiếp tục chêu ngươi anh,biểu cảm trên khuôn mặt cậu vô cùng đa dạng.
- Tính tôi thật sự không thích dài dòng. Tôi chứng minh luôn cho cậu nhé.
Nói là làm, Vân Hải Lưu dang tay giật lấy bó hoa trên tay Âu Dương Mạc Vi rồi đuổi theo Đô Đại Vỹ lè lưỡi trêu ngươi đằng xa.Bỏ mặc Âu Dương Mạc Vi xót xa đứng nhìn bó hoa cưới.
Tan Tành Cả Rồi...
Chân trái chợt co rút dữ dội,cô đã đứng cả ngày nay,mang trên chân đôi giầy cao gót cao khủng.Rảo mắt tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.Ánh mắt dịu dàng của Âu Dương Mạc Vi dán chặt vào Vân Hải Lưu,quả thực,mái tóc bạch kim rối bù hay vẻ mặt tức giận chẳng làm sức hút của anh suy giảm chút nào. Âu Dương Mạc Vi bồi hồi nhớ lại các khoảnh khắc ngày xưa,bắt đầu từ lúc anh nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cô rồi đến lúc này,cô đang cùng anh sánh bước trên lễ đài. Hạnh Phúc làm sao...
- Mạc Vi,em suy nghĩ gì vậy? Cả ngày nay em cứ như vậy.
Vân Hải Lưu vuốt nhẹ má Âu Dương Mạc Vi,trách móc.
- Em suy nghĩ.
- Em nghĩ gì ?
- Em nghĩ về anh.
Âu Dương Mạc Vi nhí nhảnh,hào hứng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Vân Hải Lưu. Cô nói câu ấy là Vân Hải Lưu thích ghê lắm,thường thường,biểu cảm trên gương mặt anh rất thú vị.
- Vậy thì tốt. Cấm suy nghĩ linh tinh biết chưa hả?
Không đáp lời Vân Hải Lưu,cô hỏi một câu hỏi khác.
- Đô Đại Vỹ đâu?
- Kia kìa.- Vân Hải Lưu nhấp một ngụm nước nho. Quay người chỉ về phía bên trái anh.
Âu Dương Mạc Vi thật sự muốn cười lớn,bộ dạng Đô Đại Vỹ thật xấu hổ làm sao,đầu tóc rối bù,khuôn mặt trắng bệch bơ phờ.Âu Dương Mạc Vi chợt có cảm giác xấu hổ thay cho Tài phiệt nhà Vỹ Đô ? Một đứa con trai tính khí bất thường, thật quá may mắn được hạ sinh trong một gia đình giàu có.
Đồng hồ điểm 15h chiều,Âu Dương Mạc Vi lôi xềnh xệch Vân Hải Lưu ra ngoài xe. Mọi người vừa nhìn thấy đã vỗ tay rầm rộ,má Âu Dương Mạc Vi bỗng chốc đỏ bừng lên. Vân Hải Lưu mỉm cười ngọt ngào khi nhìn thấy cô như vậy. Anh đang rất kiềm chế,nếu bây giờ động vào cô không biết anh sẽ làm gì cả. Nên cứ để sau.[mờ ám].
- Vi Lợn, mày nhớ về sớm,tao nhớ mày lắm.- Đình Thi Thi chấm chấm nước mắt,tay cầm bó hoa chỉ còn 1 nửa của cô.
- Vi cún,ăn ít thôi,đẹp cho chồng mày ngắm,không nó bỏ đấy.- Trần Huy bắc tay hét to.
- Ừm,chúng mày ở nhà mạnh khỏe nhé é é é.- Mạc Vi ngấn nước mắt,vẫy vẫy mấy đứa bạn thân.
Chiếc xe dần chuyển bánh,đưa 2 con người đến sân bay.Thực ra cô và anh đã làm đám cưới 8 ngày trước,về đây làm 1 lần nữa để gia đình có thể đến,đây là yêu cầu của Mạc Vi.
Trên đường đi,Vân Hải Lưu xoa đầu người con gái ngủ gật bên cạnh,nở nụ cười rạng rỡ....
------------------------
Chú thích:Đám cưới trôi qua rất êm đềm,Âu Dương Mạc Vi sống cùng với Vân Hải Lưu ở Pháp- Kinh đô thời trang.
Cô đã kết hôn,ở cái tuổi 16. Thực sự cô đã làm giả giấy tờ để có thể cưới anh.Âu Dương Mạc Vi đã suy nghĩ rất nhiều về việc này,cô chọn anh,cô thực sự tin tưởng rằng Hải Lưu có thể làm cô hạnh phúc. Sau này,cô ngĩ mình thật sự sai lầm,Vân Hải Lưu ngày càng khác,ngày càng làm cho cô đau khổ.Vài tháng sau khi cưới,anh bắt đầu lạnh lùng... Vậy nên cô đã viết nhật ký,từng ngày một,trang cuối của cuốn sổ ấy còn thiếu. Cô mong rằng nó cố thể thay đổi...
Mong anh có gì đó giấu cô. Vì sau tất cả mọi chuyện,cô còn rất yêu anh.
Chương sau: Trang nhật ký buồn 1: Anh đã khác.