Chương Vương Tử được xuất viện, và đó được coi là ngày ác quỷ được thả trở lại nhân gian, do những thiên thần áo trắng không đủ sức trừng trị nó. Các
nữ y tá trong bệnh viện đều tỏ bộ mặt thảm thiết suốt bao ngày cuối cùng cũng nở được nụ cười sung sướng vô cùng, dự là họ sẽ mở tiệc mừng sự
kiện này. Căn bản là vì cậu thiếu gia...lười nhác.
Ngày thứ nhất nằm viện:
Chương Vương Tử nằm chềnh ềnh trên giường, cái vẻ lười nhác của cậu ta khiến những người xung quanh vô cùng khó chịu, vô cùng ngứa mắt, hình
ảnh của cậu hiện lên trong mắt họ không khác gì một thằng công tử bột ưa nhung lụa và phòng bệnh trở thành chốn cung điện xoa hoa khi nào không
hay. Một nữ y tá vào phát thuốc như định kì, khi vừa đặt khay thuốc
xuống liền bị cậu ta hạnh họe:
- Sao em vẫn phải uống hả chị y tá?
- Phải uống mới khỏi em ạ.- Cô y tá dịu dàng giải thích, nụ cười tỏa nắng.
Nói rồi cô bóc thuốc và chuẩn bị đưa cho Vương Tử uống thì bỗng nhiên, cậu chủ nhỏ mặt mày tái mét, nhăn nhó ôm lấy bụng quặn người, bộ dạng
vô cùng đau đớn.
- Ư… ư... đau bụng… đau bụng quá...
Cô y tá được một phen phát hoảng, lật đật chạy vội đi gọi bác sĩ vì lo sợ Vương Tử gặp chuyện không hay. Ngay khi chắc chắn bóng cô đã khuất
hẳn sau cánh cửa, cậu mới vùng dậy, đem đống thuốc giấu vào trong ga
trải giường rồi uống hết cốc nước. Sau đó trùm chăn kín mít.
Độ 2- 3 phút sau, vị bác sĩ già đẩy cửa bước vào, theo sau là cô y tá
nét mặt hết sức căng thẳng, mồ hôi vã ra trên trán. Tuy nhiên, cảnh
tượng đập vào mắt khiến hai người không khỏi ngỡ ngàng.
Bên trong phòng bệnh trắng toát sặc nức mùi ete là một khung cảnh… hết đỗi… bình thường, thậm chí còn có phần nên thơ, trời trong, nắng dịu
nhẹ trùm vào căn phòng, gió khe khẽ thổi tấm rèm cửa tung bay. Một cậu
nhóc nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ, cốc nước trên bàn hết
nhẵn, những viên thuốc đã không cánh mà bay. Nữ y tá chưng hửng mất mấy
giây, sau đó vội chạy lại xem xét. Sau khi chắc chắn Tiểu Tử đã ngủ và
uống xong thuốc, mặt cô đỏ như gấc, rối rít quay ra xin lỗi vị bác sĩ
già:
- Cháu xin lỗi...chắc cậu ấy đã ổn rồi ạ!
Vị bác sĩ ngán ngẩm trách mắng nữ y tá vài câu rồi đi ra ngoài. Đến
mấy ngày sau khi dọn dẹp giường thì mới phát hiện ra hàng tá thuốc đã bị "thủ tiêu" bên dưới, cô nàng tức đến lộn tiết mà không thể làm gì. Nếu
nói ra thì ngay cả cô cũng sẽ bị khiển trách vì tội “không hoàn thành
nhiệm vụ”, thành ra chỉ biết câm nín nuốt hận vào lòng, kiềm chế để
không xông vào cắn xé thằng oắt kia cho hả giận.
Ngày thứ hai nằm viện:
Nhị thiếu gia nhà họ Chương không rõ là có bị vấn đề gì về thần kinh
hay không? Cậu ta biến cái phòng bệnh của mình thành một nơi thật kinh
khủng. Có thể miêu tả như thế này: Khắp nơi trên tường đều dán hình
những cầu thủ bóng đá, rồi đối diện giường bệnh là cả giàn máy điện tử
hiện đại. Điều này cũng gây khó chịu cho những người xung quanh.
- Á há há há há...- Tiếng cười không thể man rợ hơn phát ra từ phòng
bệnh của cậu chủ nhỏ giữa đêm khuya tĩnh lặng. Nữ y tá trực đêm vừa nghe xong, trong lòng bỗng dội lên một cảm giác ghê rợn.
Cô gái nhỏ tội nghiệp chỉ còn biết lật đật chạy về phía âm thanh phát
ra, trong lòng thầm cầu khấn làm ơn đừng có bệnh nhân nào lên cơn nhồi
máu cơ tim hay hóa dại gì đó. Và điều tất yếu, ngay sau khi đẩy cửa căn
phòng “kinh dị”, cô ta mất đến gần 2 phút để có thể ngậm miệng lại.
Trong đó là hình ảnh Vương Tử đang bò lăn bò soài ra giường, ôm bụng ho
sặc sụa vì không thể ngừng cười. Cô lại nhìn về phía màn hình, hóa ra là một bộ phim hài.
- Cậu...có thể giữ im lặng được không ạ? Còn rất nhiều bệnh nhân khác.
- Á há há...vâng em không cười nữa đâu ạ...á há há...nhưng mà xem kìa, cái xe nhìn điêu thế... Á há há...
Cô y tá đến méo xệch cả mặt. Càng nói cậu ta càng cười, sao lại có con người vô ý thức như thế nhỉ?
Ngày thứ ba nằm viện:
Hôm nay là ngày Chương Vương Tử thay băng, cậu ta ngồi yên cho nữ y tá nhẹ nhàng cởi bỏ lớp băng bó trên cổ mình. Nhưng...
- Á á á đau quá!...- Cậu kêu ré lên.
Nữ y tá lừ mắt, giọng nói lạnh băng như cắt qua tai cậu:
- Tôi mới tháo lớp ngoài cùng thôi.
“Trời, hố nặng!” – Vương Tử hơi ngượng nghịu, đành cười xòa để chữa
thẹn tạm thời rồi tiếp tục để cô thay. Nhưng mỗi lần tháo được một lớp
thì cậu lại kêu lên như đau đớn lắm. Điều đó khiến nữ y tá rất không hài lòng. Đến lớp cuối cùng, vì bực dọc, cô nàng kéo thật mạnh lớp băng cho hả giận.
Toạc!
Và lần này Vương Tử bị đau thật, cậu ta rống lên rồi ngã vật ra
giường. Không để ý gương mặt hả hê cùng nụ cười đắc thắng của cô y tá
đứng bên cạnh. Mặc dù điều này trái với đạo đức nghề nghiệp nhưng cô
không thể nào chịu nổi thằng nhóc trời đánh này nữa rồi. Dù có bị đuổi
việc hay trừ lương cô cũng quyết phải cho nó biết thế nào là lễ độ. Hứ!
Khi bóng xe đưa Thiếu gia lười nhác Chương Vương Tử ra khỏi cổng viện
thì cũng là lúc tất cả các nữ y tá cùng reo hò và tung mũ lên trời, mọi
người thậm chí còn ôm nhau thắm thiết, cảm động chảy cả nước mắt. Khung
cảnh này dễ làm người ta liên tưởng đến buổi lễ tốt nghiệp tại một
trường đại học nào đó.
Nhưng lập tức mọi hành động bị ngừng bặt khi con xe chở tên tiểu quỷ
kia quay lại. Chương Vương Tử bước xuống, dáng vẻ vẫn oai nghiêm và hùng dũng như ngày nào. Cả bệnh viện đóng băng tại chỗ. Trời! Ác quỷ trở
lại!
Vương Tử thì ngạc nhiên ra mặt:
- Sao nhìn mặt ai cũng thảm vậy? Tôi quay lại lấy cái ảnh Messi trên phòng thôi.
Và khi cậu ta "thực sự" rời khỏi. Ai nấy mừng phát khóc.
Chuyện kể ra cũng thật nực cười, Chương Vương Tử từ khi về nhà lại tỏ
ra như một "hài tử". Cậu ta rõ ràng chỉ bị trẹo cổ mà làm như đầu cũng
bị trấn thương vậy. Tỉ như thế này:
- Bối, "em" muốn ăn cháo.
Thiên Bối đang lọ mọ lau dọn lại phòng thì giật thót mình bởi tiếng "em" ngọt xớt của cậu ta. Cô mở to mắt nhìn:
- Cậu chủ? Cậu có bị sao không vậy?
- Gì chứ? "em" có sao đâu nào. Hí hí.- Vương Tử đá lông nheo rất điệu nghệ.
Buồn nôn!
Da gà da vịt thi nhau kéo cả họ hàng hang hốc nổi hết lên khắp người
cô gái nhỏ, sao cô có cảm giác như vừa nghe thấy một con sói nói: “Mình
là mình chưa bao giờ ăn thịt các bạn ạ. Dân ăn cỏ chính gốc đấy.”
Tên đại ác ma kia sao đột nhiên lại trở nên "ngoan hiền" quá vậy? Lạy
Chúa! Có phải trong bệnh viện cậu ta ăn nhầm thuốc xịt gián hay nước rửa bồn cầu rồi không? Lão Thiên gia nhất định là đang trêu đùa cô rồi.
- Cậu chủ, đừng làm tôi sợ. – Nhìn thấy điệu cười như con ngựa của thằng nhóc, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng Thiên Bối.
Chương Vương Tử giận dỗi không thèm nói chuyện với bà chị ngốc nữa,
cậu ta bèn trùm chăn ngủ luôn. “Đúng là chẳng thay đổi gì cả.” Tiểu Tử
cười thầm.
" Phải rồi, dù có qua bao nhiêu năm thì rốt cuộc cái tính ngây thơ đến đáng yêu của cô ấy vẫn sẽ không bao giờ khác được."
Cuối cùng thì Vương Tử cũng phải lột bỏ vẻ "trẻ con" của mình để nghiêm túc
nói chuyện với lão gia- cũng là cha mình, về một sự việc "tầm cỡ" mà cậu không bao giờ mong muốn.
Khói trà thơm bốc lên nghi ngút, căn phong chìm trong tĩnh lặng. Hai
người "đàn ông" ngồi nhìn nhau cũng đã được hơn 15 phút đồng hồ.
Lần thứ hai ngồi nói chuyện riêng với ba mình vẫn không thể khiến cậu
bớt căng thẳng, ngược lại còn càng lúc càng lạnh sống lưng. Dư âm từ lần đầu đến bây giờ vẫn còn ám ánh Vương Tử, nhất là khi người ngồi đối
diện vẫn thản nhiên nhâm nhi trà, dáng vẻ hết sức thư thái. “Bầu trời
trước bão bao giờ cũng quang đãng”, “Bầu trời trước bão bao giờ cũng
quang đãng”.
Cuối cùng, Vương Tử đành lên tiếng trước, phá tan bầu không gian im ắng đến ngột ngạt này:
- Ba… ba cho gọi con, có...chuyện gì vậy ạ?
Người ngồi đối diện hơi nhíu mày khi thú vui thưởng thức trà bỗng bị
xen ngang, ông chẹp miệng, cố nhấp thêm một ngụm nữa, sau đó đặt tách
trà xuống ra chiều chán nản:
- Ba đã đặt vé máy bay Mĩ cho con rồi.
Tai cậu lùng bùng, nghe câu được câu mất, chẳng hiểu ba mình muốn ám chỉ điều gì, ngây ngốc hỏi lại:
- Gì cơ ạ?
- Tháng sau con sẽ qua Mỹ du học.
Vương Tử nghe như sét đánh ngang tai, đứng bật dậy, mắt trợn trừng,
không tin nổi những gì vừa lọt vào tai. Chuyện gì đang diễn ra thế này?
- Sao cơ ạ? Sao ba có thể làm như thế?
Ông cũng tức giận ném tập bài thi vào người cậu, quát ầm lên:
- Như thế à? Con xem con học hành như thế nào đi. Còn dám gọi ba là ba nữa sao?
Mấy tờ giấy thi nhau bay lả tả trên không trung, Vương Tử chết đứng tại chỗ, còn ông thì xoa xoa hai bên thái dương, mệt mỏi:
- Sao con lại học kém như thế, ba thấy phát điên mất. Tốt nhất con nên
sớm thu xếp đi, tháng sau lên đường, ba cũng báo cho nhà trường rồi...họ sẽ sắp xếp.
Vương Tử chớp chớp mắt, bặm môi, ánh mắt hằn học, cũng tại cậu dạo này lo nhiều chuyện nên học hành không ra gì, không ngờ ba làm thật. Nhưng… nhưng… chuyện này… sao ba có thể tự ý quyết định như vậy cơ chứ? Du học đâu phải chuyện đùa, cậu còn bao nhiêu thứ, gia đình, bạn bè, trường
lớp, thầy cô, và cả… cô ấy nữa, làm sao… làm sao có thể bỏ lại tất cả
những thứ đó?
- Con… con… việc này không thể được. - Vương Tử mặt đỏ gay, lúng túng tìm cách thay đổi
tình thế. Vốn cậu tưởng ba cậu chỉ nói vậy để răn đe cậu thôi, ai ngờ
ông cứng rắn như vậy. - A. Dù thế nào cũng không được! - Cậu gào lên tức tưởi, hằm hằm quay lưng bỏ ra khỏi phòng. Ông Chương nhìn theo bóng đứa con trai bất trị khuất sau cánh cửa, thở dài xoa xoa trán.
Vương Tử trở về ngồi trong phòng vò đầu bứt tai, cố gắng suy nghĩ cách giải quyết tình hình. Không được! Nhất định không được. Không thể đi.
Còn bao nhiêu việc chưa làm, bao nhiều kế hoạch chưa hoàn thành… Làm sao cậu… Làm sao…?
Hả?
Ngay trong lúc tình hình đang rối ren, cậu bỗng nhìn thấy một vật gì
đó nhỏ bé, đỏ thẫm, nằm khuất sâu trong hộc bàn chưa đóng. Vương Tử cố
gắng bình tâm lại, bước đến bên bàn học và lôi hẳn cái hộp đó ra.
Nhìn vào bàn học không chớp mắt, nốt năm nay cậu sẽ bước sang lớp chín rồi, nhưng cậu cảm giác thời gian trôi vô cùng chậm chạp và chán
chường. Cậu xoay xoay chiếc hộp vuông nhung đỏ trong tay, mắt nheo lại
nhìn. Ba đã quyết định rồi, có muốn phản đối cũng không thể. Vậy cậu đã
nên làm thế chưa?
Vương Tử vừa bước xuống lầu đã bắt gặp hình ảnh khó đỡ của bà chị ngốc Thiên Bối - người mà mấy hôm trước còn nhìn cậu với ánh mắt như nhìn
một cái máy lọc nước - đang tung tăng bên cây lau nhà, trông hết sức
năng động. Lạ như chưa từng lạ hơn, cậu cất tiếng hỏi:
- Bữa nay có gì mà hưng phấn vậy bà chị?
Thiên Bối ngẩng mặt lên, hai mắt sáng như sao, miệng cười tươi hết cỡ:
- Tôi cũng không biết nữa, trong lòng cảm thấy vô cùng hân hoan mà không biết vì sao.
- Điên gặp thời.
- Gì chứ? Mà cậu chủ không "dịu dàng" như hôm bữa nữa ạ?- Thiên Bối cười đểu, trong câu nói rõ ràng có sự châm biếm.
- Đừng có chọc tôi.
Cậu lắc đầu thở dài, nhưng rồi thấy Thiên Bối vui vẻ như vậy, cậu cũng thấy yên tâm phần nào.
Cùng lúc đó, bên trên, Khải Nhi mỉm cười buồn, không nén được mà thở một hơi dài.