Anh giống như một chiếc hộp pandora, ẩn chứa những bí mật sâu xa nhất. Em
phải làm sao mới lấy được chìa khóa của chiếc hộp đó, để khám phá toàn
bộ con người anh?
Hôm đó trời đã hểnh nắng, mùa đông như cuốn chiếc chăn u ám lên bầu
trời cao tít. Từng tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên khung cửa sổ
phòng. Thiên Bối lấy khăn lau đi lau lại từng vết bẩn trên ô kính, cặp
mắt buồn rầu thơ thẩn. Khi đang mải miết đuổi theo những suy nghĩ xa xôi nào đó thì chợt tiếng chuông điện thoại kêu. Cô giật nảy mình, cầm điện thoại lên ấn nút nghe. Bên kia, một giọng nói chanh chua cất lên:
[ Bà đang làm quái gì vậy?]
- Tôi...dọn nhà.
[ Dọn gì? Bây giờ hãy mặc áo vào và đến cái quán quen thuộc của chúng ta đi.]
- Cái gì? Ơ...này...
Chưa kịp thắc mắc thêm câu nào thì bên kia đã tắt kết nối, hoàn toàn.
Thiên Bối ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại, chẳng hiểu gì hết. Mặc
dù có hơi khó chịu nhưng rồi cuối cùng, cô đành để giẻ lau đấy, chuẩn bị ra ngoài.
Trong lòng có một chút hoang mang vì không biết cô bạn thân gặp phải chuyện gì.
Khi vừa bước ra, cô đã chạm mặt Vương Thần, có vẻ cậu ấy cũng đang
chuẩn bị đâu đó. Thiên Bối bỗng thấy hồi hộp, và như thường lệ, Thần nở
cụ cười rất dịu dàng với cô.
- Cậu đi đâu giờ này vậy Bối?
- À...thiếu gia, tôi tính đi gặp bạn.- Cô cúi gằm mặt xuống.
- Cao Mẫn Mẫn?
- Đúng vậy.
Thiên Bối không để ý đến một cái chuyển động nhẹ trên mắt Vương Thần,
dường như màu đen đang lấn át, cậu tránh đường cho Thiên Bối đi qua, cô
cũng vì vội mà đi thẳng. Cô lúc này đang rất lo lắng cho bạn của mình.
Cái quán quen thuộc của hai người chính là quán kem bảy màu. Mỗi khi
có chuyện gì cần tâm sự là hai đứa lại hẹn nhau ra đó "bật mí" những bí
mật thầm kín nhất như đang quen anh chàng nào và đêm qua mơ thấy gì, nói chung là đủ thứ chuyện trên đời. Đã lâu không gặp lại cô bạn từ khi bị
đuổi học, Thiên Bối thấy háo hức vô cùng. Cô muốn nghe Mẫn kể chuyện, gì cũng được, chỉ cần có thể biết được một vài thứ sau cái cuộc sống không khác gì “người rừng” của mình trong nhà họ Chương.
Cửa quán mở, Thiên Bối bước vào, nhận diện ngay mái tóc ngắn vàng sậm
và cái dáng ngồi quen thuộc của Mẫn, cô vui vẻ đi lại, cười hỏi khi thấy bạn mình đang trầm ngâm ngắm nhìn ra ngoài cửa kính.
- Hây bồ, làm gì mà mặt trông thảm vậy?
Mẫn thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng nở nụ cười buồn, ra hiệu cho Bối ngồi xuống. Sau đó gọi phục vụ lấy hai ly kem bảy màu. Cô nhìn rất tâm
trạng:
- Dạo này cậu khỏe không?
- Vẫn sống sờ sờ mà.- Thiên Bối nghịch nghịch bình hoa giả trên bàn, cô
bỗng ngẩng mặt cười gian.- Sao mà trông buồn vậy? Bộ mới chia tay người
yêu à?
- Ừ.
Tiếng "Ừ" của Mẫn làm Thiên Bối giật nảy mình, cô hoảng thật sự. Cô
vốn chỉ định trêu Mẫn một chút, không ngờ lại chạm phải nỗi đau của cô
bạn. Sao lại có chuyện tình yêu đẹp đẽ giữa hai người họ tan vỡ được
nhỉ? Cô lo lắng:
- Sao? Cậu ta đâu phải loại người như vậy? Có chuyện gì vậy?
- Mình...thực sự...- Mẫn bắt đầu khóc. Thiên Bối vỗ vai bạn trấn tĩnh, thực sự trong lòng cô thấy rất khó hiểu.
- Mình...anh ấy...nói chia tay mình...
Thấy bạn mình khóc nức nở, Thiên Bối cũng không khỏi đau lòng. Mẫn Mẫn vốn là một cô gái rất mạnh mẽ, lúc nào cũng hoạt bát vui vẻ, vậy mà giờ đây, lại có thể yếu đuối đến vậy. Cô thực sự không biết nói gì hơn,
những lúc như thế này, có lẽ im lặng là giải pháp tốt nhất.
Bỗng dưng, Mẫn mím môi, dứt khoát lấy tay gạt phăng những giọt nước
mặn chát trên mặt. Cô nhìn thật sâu vào mắt Thiên Bối, giọng chắc nịch
nhưng có phần khổ tâm:
- Mình không còn gì để mất nữa rồi, còn cậu thôi. Bối à! Mình phải nói cho cậu bí mật này.
- Lại bí mật?- Thiên Bối còn đang thắc mắc sao tâm trạng của nhỏ bạn
thay đổi nhanh như chong chóng vậy, nhưng vừa nghe đến hai chữ “bí mật”, cô bỗng thấy tò mò hơn bao giờ hết.
- Đúng vậy...chuyện này rất nghiêm trọng...chắc chắn cậu sẽ rất sốc...
- Gì vậy? Cậu làm mình tò mò quá đi.- Thiên Bối tập trung hết sức.
- Mình phát hiện ra, người khiến cậu…
- Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu!
Chưa kịp dứt câu, một giọng nói khác đã chen vào giữa câu chuyện của
hai người. Mẫn Mẫn khó chịu ngẩng đầu lên tìm kẻ phá đám, chỉ kịp nhìn
thấy hai ly kem được đặt nhẹ lên mặt bàn cùng một mấu giấy nhỏ người
phục vụ lén dúi vào tay cô. Ngay sau đó, anh ta rời đi, không nói thêm
bất cứ diều gì.
Mẫn Mẫn nhíu mày khó hiểu, nhưng cũng giở tờ giấy ra đọc trước dấu hỏi chấm to đùng của người đối diện. Bên trong, một dòng chữ dường như được nhấn mực rất đậm:
" Nếu cô muốn bạn trai mình sống thì khóa trái."
Mẫn rùng mình một cái, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh bạn trai
đang bị hành hạ rất dã man. Mẫn đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một ai
đó, mặt cô trắng bệch, trông thật khó coi, Thiên Bối càng lo lắng:
- Có chuyện gì vậy? Mẩu giấy gì vậy?
Mẫn đưa cặp mắt khó xử nhìn bạn rồi chợt nở nụ cười gượng gạo:
- À không, anh chàng bồi bàn đó muốn làm quen tớ.
Thiên Bối phá lên cười:
- Trời ơi! Cậu đúng là...có vậy mà cũng mặt cắt không còn giọt máu.
Mẫn chính là không còn sự lựa chọn nào khác nên mới phải bịa ra một lí do ngớ ngẩn như thế. Cô bỗng thấy hận đến nỗi không khóc nổi, nụ cười
đông cứng trên môi. Cô lấy tay bóp trán, bộ dạng rất khổ sở. Thiên Bối
càng lúc càng không hiểu gì cả, cô hỏi:
- Mẫn à, chuyện gì chúng ta cũng chia sẻ với nhau, sao lần này cậu có vẻ như khó nói vậy?
Một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc thái dương, Mẫn mỉm cười, nụ cười tươi tắn ngày nào bây giờ trở nên thật gượng ép. Cô lắc đầu:
- Không có gì, mình chỉ là nhớ cậu quá Bối à.
Trong không gian dịu nhẹ của quán Cafe, một bản nhạc piano réo rắt.
Hai cô gái im lặng nhìn nhau, một sợi gây khoảng cách vô hình hiện lên
ngày một rõ nét.
Họ. Một người không thể phá bỏ giới hạn của mình. Một người không thể vượt qua sợ hãi thể cứu bạn.
Họ. Liệu có thể hiểu cho nhau, liệu có thể thông cảm cho lỗi lầm của nhau?
Thời gian- là thứ duy nhất có thể làm sáng tỏ mọi nghi ngờ, mọi khúc mắc nơi tình bạn tưởng chừng như không thể nào tan vỡ.
Và bí mật- Vẫn chỉ là bí mật...
Thiên Bối tung tăng về nhà sau cuộc gặp với Mẫn Mẫn, cô mới để ý bạn
mình gần đây rất lạ, còn lí do vì sao thì cô không thể biết được. Vừa
đi, cô vừa nghĩ đến Vương Tử, trong lòng buồn khó tả...mấy ngày nay, cậu ta không có nhà.
Cô mở cửa, bước vào căn nhà, vắng ngắt. Thiên Bối buồn rầu, lão gia
hẳn đi làm chưa về, phu nhân cũng vậy, Vương Thần cũng mất hút. Cô ngao
ngán ra phòng khách ngồi, không gian yên lặng này thật sự rất đáng sợ.
Trời bỗng nổi gió… một dự cảm chẳng lành…