Sáng sớm với những cơn gió nhẹ thổi, bầu trời quang nắng, từ phía những hàng cây bên đường, có một vài đứa trẻ nô đùa nhộn nhịp. Có một cô gái đang
đi tản bộ, đôi mắt trong veo như pha lê nhìn vô định, hai tai gắn tai
nghe, dường như đang hòa nhịp vào một bài hát nào đó. Bờ môi mỏng đỏ
mọng mấp máy hát theo, nhìn rất bình yên, thanh thản.
Bỗng cô gái đứng khựng lại, rút điện thoại ra một cách vội vã, nheo mắt nhìn cái tên mặc định nhấp
nháy trên màn hình, cô tháo headphone, áp cái điện thoại vào tai.
Chưa kịp “Alo” thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nói đinh tai nhức óc:
[ Bà chị thích chết phải không? Đang ở đâu vậy hả?]
- Cậu...chủ hả?
[ Không tôi thì là ông nội cô sao?]
- Ừm...có chuyện gì vậy?
[ Tôi thèm ăn cháo trai, mang đến bệnh viện nhanh đi!]
- Ơ...tôi...
[ Tít...tít...]
Giữa khung cảnh náo nhiệt của chốn đô thị, cô gái đứng nghệt mặt ra, không hiểu gì cả...
Cậu nhóc hống hách vừa gọi
điện vừa rồi thực ra đang ngồi cạnh cửa sổ phòng bệnh, và đương nhiên
mắt nhìn đăm đăm ra ngoài, dáng vẻ ngóng trông một ai đó. Mới mấy tiếng
không được nhìn thấy cô mà lòng cậu đã cồn cào trong nỗi nhớ.
Chạy bộ về nhà thay trang
phục, cô gái nọ đã liền đến bệnh viện cùng một âu cháo trai thơm nức.
Mặc dù điều này là cưỡng chế con gái nhà lành nhưng không hiểu sao lòng
cô lại thấy vui vô cùng. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi quấn lấy từng lọn tóc mượt mà thơm nhẹ mùi hoa oải hương, con đường trải dài với những nốt
nhạc tươi vui. Đến trước cửa phòng bệnh, cô hít một hơi sâu rồi lấy tự
tin mở cửa bước vào, môi nở một nụ cười tươi rói.
Cảnh tượng đập vào mắt cô hết sức ngạc nhiên. Chương Vương Tử cởi trần,
hình như đang chuẩn bị thay áo, làn da trắng trẻo rất có sức hút. Cô
sững sờ, đánh rơi âu cháo đánh "choang" xuống nền nhà, khuôn mặt bỗng đỏ lựng, cảm giác xấu hổ dấy lên trong lòng, cô quay vụt mặt lại, ấp úng:
- Cậu chủ...sao lại...?
Chương Vương Tử cũng ngạc nhiên không kém, cậu mặc vội áo vào, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, cậu nói lấp lửng:
- Lại cái gì? Quay mặt lại đi, tôi thay xong rồi.
Đến khi đó, cô mới sẵn sàng bước vào, lúc này Vương Tử đã ngồi trên giường, mặt nhăn nhó khó chịu:
- Tôi thật là thấy tiếc tô cháo trai quá!
Thiên Bối giật mình nhìn xuống thì thấy cháo đổ lênh láng dưới chân, cô
càng hốt hoảng hơn. Định thần cúi xuống dọn dẹp thì đã bị Vương Tử quát
lớn:
- Này, dừng lại, để yên đấy cho tôi đi.
Cô tròn mắt nhìn tỏ vẻ không hiểu gì cả. Cậu thở dài, ra hiệu cho Thiên Bối đi lại.
- Cứ để đấy ắt có người dọn, đừng có đụng vô rồi bỏng thì sao.
Thiên Bối nghe lời, cô đi lại, lễ phép hỏi cậu:
- Tôi xin lỗi, tôi thật sơ ý quá.
Vương Tử xua xua tay bảo
không cần câu nệ. Thiên Bối buồn rầu rồi lại khẽ thở dài, sầu não ngồi
xuống cạnh giường. Nhận thấy tình hình có vẻ ngày càng căng thẳng, gương mặt ủ dột của cô gái nhỏ làm Vương Tử tự dưng lại thấy buồn theo. Này,
đừng có như thế chứ, tôi đâu có bắt nạt bà chị.
Cậu bắt đầu lo lắng:
- Sao vậy? Hâm à?
- Cậu chủ, cậu đừng lúc nào cũng coi tôi như kẻ ngốc như vậy.- Cô phụng phịu.
- Thì đúng là vậy mà.- Vương Tử cười nhe răng.
Thiên Bối bỗng im lặng, trong đầu cô đang đuổi theo một suy nghĩ xa xôi nào đó. Bên ngoài, bầu trời vẫn trong xanh lạ kì.
Gần đây cô cảm thấy trong
lòng rất buồn, mà toàn là những nỗi buồn không tên. Con người cô sao lại dễ vui dễ khóc như vậy? Người mà cô luôn nghĩ đến là Vương Thần. Cô rõ
ràng là còn yêu cậu, yêu rất nhiều...
Nhưng… tại sao…?
***
Vương Thần ngồi trong lớp học, ánh mắt nhìn ra xa xăm về phía bên ngoài
cửa sổ, nơi mặt trời đang rải những trận nắng khủng khiếp xuống mặt đất. Bầu không khí nóng nực khiến cậu khó chịu vô cùng, cảm giác như có thể
phát điên bất cứ lúc nào.
Trong lòng cậu đang là bộn bề những lo toan và xen lẫn sợ hãi khi mối
quan hệ giữa Thiên Bối và em trai ngày càng trở nên gắn bó. Cậu biết,
biết Vương Tử thích cô ấy, nhưng không ngăn được, sao có thể ngăn được
tình cảm của ai đó.
Đang trầm tư bỗng có bàn tay đặt lên vai cậu:
- Thần?
- Hử?
Hải Phạn- Thằng bạn thân của cậu đang đứng với vẻ mặt rất hình sự.
- Tớ nghĩ cậu nên đi xem thằng nhóc bị bắt hôm trước.
Chiếc mô tô phóng như bay
ra khỏi sân trường, bóng hai chàng trai đi như xé gió đến một ngôi nhà
bỏ hoang giữa một cánh rừng rậm. Tiếng cỏ "loạt xoạt" theo bước chân
của hai người. Và khi cánh cửa gỗ mục bị đẩy ra, bắn tung những mùn cưa
vào không khí, là lúc ánh sáng của mặt trời rọi vào không gian tối om
kia, rọi lên khuôn mặt một người bị trói vào cột. Vương Thần cười nhạt:
- Phải làm sao bây giờ? Mày nên trách rằng bạn gái mày quá nhiều chuyện.
Chàng trai bị trói khó khăn mở mắt ngẩng mặt lên, thấy sự xuất hiện của hai người thì bèn bật một tràng cười:
- Lũ khốn, mày tưởng làm thế này thì sẽ khiến cô ấy sợ sao?
Vương Thần sẵn chuyện bực trong lòng, bước lại rồi một chân đạp thẳng vào bụng chàng trai.
- Đừng có hỗn láo.
Phạn liền giữ người cậu lại:
- Thôi đi.
"Khụ khụ"- Chàng trai gập người, ho ra một bụm máu trên sàn, và một thứ
mùi tanh tưởi bốc lên. Cú đạp vừa rồi của Thần hình như rất mạnh.
- Thôi nào. Cậu bình tĩnh đi. Chúng ta không thể giữ cậu ta mãi như thế này được đâu. Cậu muốn cảnh sát can thiệp sao?
Vương Thần im lặng, cậu cúi mặt suy nghĩ gì đó rồi chợt ngẩng lên:
- Cứ vậy, đến khi nào cô ta im miệng được thì thả.
Lúc đó, Phạn chợt thấy rùng mình trước ánh mắt sắc lạnh như dao của Thần. Ánh mắt đó, dường như là muốn giết người...
- Thần, cậu sao vậy?- Phạn
bỗng giữ hai vai của bạn mình. Giọng sốt sắng.- Sao mày lại trở nên như
thế này? Mày điên rồi, mày đúng là phát điên rồi đấy. Trước đây mày đâu
có như thế, Thần mà tao quen không phải người có hành động nhẫn tâm và
lạnh lùng như thế.
Tại sao lại như thế này?
Vương Thần bỗng chốc thấy chột dạ, bản thân cậu, tại sao từ khi yêu cô
ấy lại trở nên độc ác và nham hiểm như thế này?
Cậu ích kỷ rồi.
Nhưng… thực sự… khó chịu lắm.
Rất khó chịu.
Khi nụ cười rạng rỡ của cô ấy, không phải chỉ dành cho riêng mình cậu.
Khi cô ấy vui vẻ, vô tư bên người khác.
Khi bất chợt nhận ra, cô ấy không phải lúc nào cũng ở bên cậu.
Cậu sợ cảm giác để cô vuột
mất khỏi vòng tay mình. Tham muốn chiếm hữu ngày càng một chèn ép, và
cậu sẽ không bỏ lỡ bất cứ giây phút nào để dành lại tình yêu này. Bằng
bất cứ giá nào...
Cậu gạt tay bạn mình, tiến
ra khỏi căn nhà. Không sợ hãi, không lùi bước, tất cả là vì cô ấy. Phải
làm mọi thứ, không còn thời gian để hối hận nữa. Một khi đã bước đi thì
không được phép lùi lại.
Tình yêu- Có thể làm cho
người ta hạnh phúc, cũng có thể làm cho con người ta đau khổ. Cũng có
khi biến con người thành cỗ máy điên loạn...
Vậy yêu ích kỷ, có phải là yêu không?