Sau một hồi hì hụt tìm kiếm nguyên liệu trong siêu thị thì cuối cùng cũng đã xong, Hàn Thiên tay xách nách mang một đống đồ. Còn Tô Niệm thì cứ hồn nhiên mà đi trước anh, cũng chẳng thèm quan tâm xem anh có nặng hay không, tay bị thương sao rồi.
Ra đến trước cửa, A Nguyên lái xe đến từ bao giờ và chờ sẵn ở đó rồi.
A Nguyên thấy ông chủ của mình làm chân sai vặt cho người khác thì khó chịu nhíu mày, bao nhiêu năm Hàn Thiên chính là niềm tự hào trong lòng A Nguyên.
Cậu luôn cố gắng để một ngày bản thân mình có thể trở thành một người giống như Hàn Thiên, nhưng chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay đã khiến cho suy nghĩ trong lòng cậu ta tan thành mây khói mất rồi.
A Nguyên chính là không thích cái cách vì một đứa con gái mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân. Cậu ta chợt hiểu ra vì sao tự dưng Đại Mao lại gọi mình đến đây rồi.
Đúng là dính vào phụ nữ thật sự đáng sợ.
Nhưng rồi A Nguyên cũng nhanh chóng xuống xe, phụ Hàn Thiên đem đồ để vào cốp.
Để đồ vào cốp xe xong, A Nguyên quay trở lại ghế lái, lại thông qua kính chiếu hậu nhìn chăm chăm vào Tô Niệm, đúng là có chút nhan sắc, nhưng cũng chẳng có gì nổi bật hay đặc biệt mà tại sao lại khiến ông chủ của hắn dần có sự thay đổi lớn như thế.
Hàn Thiên nhíu mày nhìn A Nguyên. A Nguyên thật ra là em trai của Đại Mao, hai con người này tính tình cũng khá giống nhau, có điều thời gian A Nguyên gia nhập vào Song Long cũng chỉ mới gần đây thôi. Có Đại Mao dẫn dắt nên Hàn Thiên cũng khá hài lòng về cậu ta.
Nhưng mà hai anh em nhà này không biết ăn trúng gì mà cứ thích chống đối với Tô Niệm. Điều này khiến Hàn Thiên không hài lòng chút nào.
“A Nguyên lái xe đi”
Hàn Thiên đã lên tiếng, A Nguyên gật đầu nghe theo, lập tức nổ máy xe rời khỏi siêu thị.
Về đến biệt thự, A Nguyên xách đồ vừa mua vào nhà trước, Hàn Thiên cùng Tô Niệm nắm tay nhau vào sau, đi thẳng đến bếp.
A Nguyên đặt nguyên liệu trên bàn, trang nghiêm đứng gần đó chờ lệnh.
Tô Niệm hí hửng nhìn đống đồ trên bàn, buông tay Hàn Thiên ra, chạy đến xem qua, rồi lôi từng thứ một đặt ra bàn. Sữa bánh cùng đồ ăn vặt Tô Niệm đặt sang một bên, thịt cá, rau củ đặt sang một bên.
Cuối cùng cũng chia xong, Tô Niệm chỉ tay vào số đồ ăn vặt trên bàn nhìn Hàn Thiên.
“Thiên, anh xếp chúng vào tủ đi. Em nấu cơm cho anh”
A Nguyên trố mắt nhìn Tô Niệm, cô ta có thể tùy ý mà sai ông chủ của anh như vậy sao? Lòng thầm nghĩ kì này cô ta chết chắc rồi.
Nhưng không, nhìn ông chủ mình vâng lời mà mở tủ lạnh đặt từng món vào trong, A Nguyên đứng kế bên nghiến răng ken két, khó chịu nhìn Tô Niệm.
Xếp xong, quay qua nhìn thấy A Nguyên cứ đứng tròn mắt giận dữ mà nhìn Niệm Niệm của anh, có phần khó chịu bởi thái độ của tên này.
“A Nguyên, từ nay về sau lời Niệm Niệm chính là ý của tôi, nếu ai dám trái ý, hậu quả chắc cậu cũng rõ”
Tô Niệm đang rửa rau, giật mình quay lưng lại nhìn. Thái độ của A Nguyên có chút đáng sợ, Tô Niệm cũng không ý kiến gì chỉ im lặng đứng đó mà nhìn.
Kiềm chế trong lòng. A Nguyên cúi đầu trước Hàn Thiên.
“Vâng”
“Cậu lui trước đi”
Trước khi đi A Nguyên còn không quên sắc lạnh nhìn lấy Tô Niệm một cái.
Nhìn Tô Niệm có chút hoảng, Hàn Thiên đến bên cô, xoa lấy đầu cô một cái.
“Cần anh giúp gì nữa không?”
“Thiên, bọn họ không thích em đúng không?
“Niệm Niệm, đừng nghĩ lung tung, bọn họ trước giờ đều quen với việc cứng nhắc rồi. Có anh ở đây. Họ sẽ không dám làm gì em đâu”