“Không nhẽ anh lại thất hứa sao, Hàn Thiên?”
“Em yêu anh mà”
“Tất cả những gì em đã nói chỉ là giả thôi, nó không phải là lời thật lòng của em đâu, anh quên nó đi được không?”
“Em sẽ không bỏ đi nữa. Dù anh có cự tiệt thế nào, có đuổi em thì nhất định em cũng sẽ không đi”
Tô Niệm liên tục lắc đầu, cúi người ôm lấy lòng ngực của Hàn Thiên mà khóc.
Không nhịn được, Hàn Thiên mở mắt nhìn cô dịu dàng, đưa tay lên định ôm lấy lưng Tô Niệm vỗ về, thì lại bị Hiểu Hiểu, Ôn Thiếu Hoa cùng Đại Mao trừng mắt chớp chớp, lắc đầu ngăn cản.
Đôi mắt chống đối một lúc lâu, nhưng rồi Hàn Thiên lại khuất phục mà bỏ tay xuống nhắm chặt mắt tiếp tục vờ bất tỉnh.
Tô Niệm bỗng bật người dậy nhìn sang ba người họ với đôi mắt ngập tràng nước.
Ngay lập tức cả ba như những đứa trẻ con vừa bị người ta bắt lỗi mà ngại ngùng nhìn ngó xung quanh lãng tránh.
“Hiểu Hiểu, anh ấy có bị làm sao không?”
“Khi nào sẽ tỉnh dậy thế?”
Đúng là hú hồn hú vía một phen, thì ra chỉ muốn hỏi tình trạng của Hàn Thiên thôi, làm ba người họ cứ tưởng cô bắt được kế hoạch của họ rồi.
Hiểu Hiểu đi đến bên Tô Niệm, hai tay đặt lên bã vai cô, có chút ấp úng.
“Ờ thì, bác sĩ bảo phần đầu của anh ấy bị chấn thương nhưng không nghiêm trọng cho lắm. Có thể tối nay hoặc sáng mai sẽ tỉnh thôi”
“Còn bây giờ em đưa chị đi sơ cứu vết thương nhé”
“Nhỡ lát nữa anh ấy tỉnh lại mà thấy chị trong bộ dạng này thì đau lòng biết bao”
Hiểu Hiểu nhìn sơ qua Tô Niệm một lượt, đưa tay kéo nhẹ mái tóc sơ rối của cô mà lắc đầu, nhìn theo hướng mắt của Hiểu Hiểu, Tô Niệm bây giờ mới kịp quan tâm đến dáng vẻ của mình.
Nhìn qua Hàn Thiên một lúc, cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
“Vậy đi theo em”
Hiểu Hiểu nắm lấy tay Tô Niệm dìu cô ra ngoài, trước khi đi Tô Niệm còn quyến luyến ngoái đầu nhìn Hàn Thiên.
Sau khi Tô Niệm cùng Hiểu Hiểu rời đi, Hàn Thiên liền giật tung chiếc chăn lên, ngồi dậy đôi mắt như dao gâm liếc nhìn Ôn Thiếu Hoa.
“Cậu bày cái trò gì vậy hả?”
“Cậu nhìn cô ấy kìa”
“Cậu không xót thì cũng phải nghĩ đến việc tôi xót cô ấy chứ?”
Rõ ràng là hắn giúp Hàn Thiên anh, bây giờ quay ngược lại trách hắn. Dám nói hắn không xót sao? Dù gì người hắn yêu cũng là Tô Niệm đó, hắn cũng đâu ngờ cô tự hành hạ mình như vậy?
Ôn Thiếu Hoa hai tay đút vào túi quần đi đến chỗ Hàn Thiên.
“Cậu vừa phải thôi”
“Biết cậu thái độ thế này tôi không giúp cậu rồi”
“Để cậu nhớ cô ấy đến chết luôn đi”
“Nếu cậu chịu giúp đàng hoàng thì tôi có thái độ với cậu hay không?”
Đúng là hết nói nổi, Ôn Thiếu Hoa hắn từ người mang lòng tốt bỗng dưng lại trở thành kẻ xấu xa trong mắt người được mình giúp đỡ. Đúng là nực cười.
“Căn nhà đó là do cô ấy nhờ tôi giúp, đúng là nó hẻo lánh thật nhưng tôi cũng đâu nghĩ cô ấy sẽ chạy bộ đến đây đâu”
“Cậu khó chịu cái gì chứ?”
Không khí trong phòng đúng là ngột ngạt chế người ta mà. Đại Mao đứng một bên mà mồ hôi hột chảy ra ướt đẫm cả tấm lưng.
“Ông chủ, cậu Thiếu Hoa nói phải đó”
“Nếu không để cho cô ta có một bài học nhớ đời, cô ta sẽ tự ý làm càn nữa cho mà xem”
“Ông chủ chẳng nhẽ không muốn cô ta toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình hay sao?”
Ánh mắt sắc bén Hàn Thiên liếc Đại Mao một cái, làm cậu ta ngay lập tức ngậm miệng lại.
Không phải là Hàn Thiên không muốn dạy bảo Tô Niệm mà là anh không nỡ nhìn cô tự ngược mình như thế. Nhìn cô như thế anh đau lắm. Cô đau một nhưng anh lại đau mười thì biết phải làm sao bây giờ?
“Nhưng làm như thế là lừa dối cô ấy”
“Tôi không muốn giữa hai chúng tôi phải tồn tại bất cứ điều dối trá nào nữa cả”
“Tôi phải đi giải thích cho cô ấy”
Hàn Thiên chuẩn bị xuống giường, liền chịu một lực đẩy của Ôn Thiếu Hoa mà trở về vị trí.