Mật Đắng

Chương 41: Chương 41: Cha con gặp nhau




Rời biệt thự, Hàn Thiên lái xe về hướng ngoại thành, mất một khoảng thời gian khá dài, Hàn Thiên dừng xe dưới chân núi, nơi đây tuy vắng vẻ nhưng vị trí, khí hậu lại hết sức lí tưởng cho người muốn rủ bỏ chốn xa hoa hồng trần quay trở về ngụ cư, mai danh ẩn tích.

Leo khoảng hơn một trăm bậc thang cuối cùng Hàn Thiên cũng đến, tuy nơi này không được rộng lớn như căn biệt thự của Hàn Thiên nhưng lại hết sức đầy đủ tiện nghi. Ở đây có cây cối tươi xanh, chim muôn lảnh lót, hương hoa đua sắc. Đúng là hết sức an nhàn, tĩnh tâm.

“Cậu Hàn, mời đi theo tôi”

Hàn Thiên vừa tới đã có người ra tận nơi tiếp đón, ông ta kính cẩn cúi chào đưa tay mời Hàn Thiên.

Hàn Thiên nhẹ gật đầu nối gót theo sau.

Vừa vào trong, Hàn Lãnh đã ngồi ở sofa thưởng trà, thấy Hàn Thiên ông ta chậm rãi lấy một chiếc tách, phong thái nho nhã của người thưởng trà, rót trà ra tách, hiền từ đặt tách trà đến cạnh bàn đối diện mình, ra hiệu cho Hàn Thiên ngồi xuống.

Hàn Thiên lễ phép cúi người.

“Không biết hôm nay cha gọi con đến đây có việc gì quan trọng sao?”

Suốt năm năm nay, Hàn Lãnh chưa bao giờ liện lạc với Hàn Thiên, hôm nay bất ngờ gọi anh đến đây chắc chắn không phải vô duyên vô cớ.

“Con không thử dùng một ngụm trà hay sao?”

Hàn Lãnh nhìn Hàn Thiên rồi lại nhìn xuống tách trà.

Hiểu ý, Hàn Thiên tay cầm tách trà một ngụm hết sạch, đặt chiếc tách xuống bàn.

Nhìn cách thưởng trà của Hàn Thiên, Hàn Lãnh chậm rãi lắc đầu.

“Việc thưởng trà là cả một nghệ thuật, người thưởng trà cần sự tỉ mĩ, kiên nhẫn, từng ngụm trà chỉ là cái nhấp môi nhưng hương thơm, dư vị của nó lại lắng động tâm can, giúp người ta thư thái, nhẹ nhõm, hòa quyện cùng đất trời.

Nói rồi Hàn Lãnh đưa tách trà lên mũi ngửi qua, nhắm nghiền mắt hít hà một hơi, xong lại đưa lên miệng nhấp lấy một ngụm.

Hàn Thiên cũng không nói gì chỉ ngồi quan sát từng động tác của cha mình.

Sau khi thỏa mãn Hàn Lãnh đặt tách trà xuống bàn nhìn thẳng vào đôi mắt Hàn Thiên.

“Tâm con động, nghiệp lớn khó lòng mà nên. Chỉ khi chấp nhận buông bỏ, tâm tĩnh lặng không vướng bận hồng trần, may ra còn nắm được cục diện”

“Năm xưa không thực hiện nguyên tắc của Song Long trên người con là vì kế nghiệp mai sau. Con hiểu rõ nó biểu tượng cho điều gì mà phải không?”

Hàn Lãnh vừa nói vừa đưa bàn tay trái thiếu mất một ngón áp út của mình lên mà chỉ vào.

Theo Hàn Lãnh từ lúc còn là một cậu bé chưa hiểu hết sự đời đến khi ngồi lên được vị trí cao nhất của Song Long, chẳng nhẽ Hàn Thiên không hiểu hết con người của ông ta sao?

Vì ơn nuôi nấng, Hàn Thiên cam chịu nhún nhường, cuối cùng vì một chữ “nghĩa” mà không thể thoái lui.

Bao nhiêu năm sống cuộc đời đen tối, hằng đêm nhắm mắt lại đều thấy một cảnh tượng duy nhất, nó ám ảnh Hàn Thiên từ năm mười lăm tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi. Mười năm rồi, tròn trĩnh mười năm.

“Cha, từ lúc người nhận nuôi con, trong lòng con người đã là ruột thịt. Nhưng có bao giờ cha xem con là con của người chưa?”

Hàn Thiên thật ra cũng giống như Tô Niệm vậy, thứ anh thiếu chỉ là tình yêu. Những thứ khác dù có hay không có cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hàn Thiên cười một nụ cười châm biếm, giễu cợt chính bản thân mình.

“Người nhận nuôi con không phải vì Song Long vốn không người kế nhiệm hay sao? Vô tình con lại mang đủ tất cả phẩm chất người cần, nên được chọn. Giữ lại bàn tay nguyên vẹn cho con cũng chỉ vì người kế nhiệm. Trong mắt cha chưa hề có đứa con này, thứ cha muốn thật ra chỉ có Song Long và lợi ích mà thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.