“Niệm Niệm, nếu một ngày em cần mạng của anh chỉ cần nói, anh sẵn sàng cho em”
Tô Niệm lòng đầy nghi vấn, không hiểu sao dạo gần đây Hàn Thiên có vẻ như đang muốn thăm dò cô. Trong làn nước mắt lưng tròng vừa được Hàn Thiên lau khô, Tô Niệm mỉm cười.
“Thiên anh nói đùa rồi, em thì cần mạng anh làm gì chứ”
Rõ ràng Hàn Thiên đã cho cô cơ hội nhưng một mực trước mặt anh cô vẫn không có bất kì một sơ hở nào, nếu thứ cô cần không phải là mạng anh vậy cô cần gì? Nhớ đến lúc trước có đôi lần cô cũng nhắc đến vấn đề này rồi nhưng Hàn Thiên khi đó lại không mấy để tâm. Hoặc cũng có thể là do anh quá đa nghi.
“Được rồi, anh đùa thôi”
Hàn Thiên ôm lấy hai vai Tô Niệm, anh không hiểu lòng cô thế nào nhưng anh rõ lòng mình ra sao.
Bất cứ giá nào người anh muốn bảo vệ chính là cô.
Tay kéo chiếc áo lên, Hàn Thiên lần lượt cài lại từng cúc áo, tâm trạng tuy không vui vẻ là mấy nhưng cũng không để ảnh hưởng đến Tô Niệm.
“Niệm Niệm em chờ anh giải quyết xong việc của An Nam Hội, chúng ta cùng nhau du ngọn một thời gian được không?”
Bỗng nhiên Tô Niệm lại khựng đứng trước câu hỏi này, lòng cô rối như tơ vò. Chính cô cũng không biết lòng mình đang nghĩ gì hay đang lo sợ điều gì.
“Được”
.....
“Lão Hàn, theo tôi thấy cậu Hàn Thiên có vẻ đã động lòng thật rồi”
Người đàn ông trung niên mái tóc đã bạc đôi phần, đang thư thái đông đưa chiếc ghế ngồi trước bể bơi đọc sách, đùng đùng tức giận khi nhận được tin. Quyển sách trong tay bị ông ta vò đến nhăn nhúm.
Người này chính là Hàn Lãnh cha nuôi của Hàn Thiên, ông ta từng một thời lẫy lừng không ai là không biết đến.
Khi nhắc đến Hàn Lãnh người ta vẫn còn khiếp sợ bởi độ nhẫn tâm, những năm đó đất nước Trung Hoa sống dưới sự bảo bọc của Song Long, chính vì thế mà ông ta lạm dụng quyền hành xem mạng người như cỏ rác, giết người không ghê tay, sẵn sàng chấm dứt sinh mệnh của kẻ nào dám ngán chân ông ta. Tuy thâm độc là thế nhưng Song Long dưới thời Hàn Lãnh lại hết sức lớn mạnh.
Nếu bây giờ Song Long chỉ là tổ chức cho vay tín dụng thì thời ông ta Song Long ngoài cho vay còn có cả việc mua bán vũ khí, kể cả ma túy, mại dâm.
Nói ông ta là đời chủ nhân tàn nhẫn nhất của Song Long cũng không gì là quá đáng. Đối với ông ta chỉ cần có lợi việc gì cũng có thể làm.
Sau khi giao lại Song Long cho Hàn Thiên quay trở về ở ẩn bao nhiêu năm qua, việc của Song Long dù loạn, dù nguy chưa bao giờ Hàn Lãnh xen vào.
Điều ông ta không hài lòng nhất ở Hàn Thiên là việc anh cắt đứt mọi hoạt động làm ăn béo bở của Song Long, chỉ giữ lại duy nhất hoạt động cho vay.
Dù không hài lòng nhưng Song Long hiện giờ đã đổi chủ, ông ta chỉ còn cách chấp nhận quyết định của Hàn Thiên, người là do ông ta tín nhiệm đề bạc, nếu nhúng tay vào há phải để người khác chê cười tầm nhìn của ông ta hay sao.
Chỉ là bây giờ ông ta không ngờ Hàn Thiên lại không chú trọng đại cục đến như thế, vốn dĩ thế giới gian hồ hiểm ác, chuyện nữ nhân thường tình là điều cấm kị.
Với tính cách của Hàn Thiên, ông hiểu rõ hơn ai hết, một khi đã xác định rõ ràng chắc chắn sẽ không bao giờ buông bỏ. Nếu cứ để mặc Hàn Thiên, ắt càng lún sẽ càng sâu, một khi không còn đường quay đầu Song Long hẳn sẽ rơi vào ngõ cụt.
“Gọi Hàn Thiên về”