Bàn tay Hàn Thiên, từng ngón đan vào mái tóc Tô Niệm, tốc độ máy xấy vừa phải, da đầu cô có chút thoải mái, nhưng mái tóc có chút mùi đặc trưng của thuốc khiến cho Hàn Thiên khó chịu nhăn mày.
“Tóc cô có mùi gì thế?”
Không chịu được, Hàn Thiên lên tiếng. Anh cũng không biết mình hôm nay bị làm sao nữa, tại sao phải giúp đỡ người con gái này. Còn ở đây rảnh rổi xấy tóc cho cô.
Tô Niệm không chú ý xoay đầu nhìn anh, một lực bất ngờ máy xấy tóc trên tay anh rơi trúng vào đùi cô, cảm giác nóng ập tới ngay lập tức, Hàn Thiên vội cầm chiếc máy ra khỏi đùi cô, ngắt điện đặt lên bàn.
“Không ngồi yên được sao?”
Tiếng Hàn Thiên hơi lớn, làm Tô Niệm giật mình, đôi mắt có phần sợ hãi nhìn anh.
“Tôi...tôi...”
Tô Niệm cứ ấp úng làm Hàn Thiên thấy bực bội hơn, cô cứ ngồi phía trước anh mà cựa quậy, quay đi quay lại, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại cẩn thận suy nghĩ nên thôi.
“Muốn nói gì?”
“Tôi xin lỗi”
Hàn Thiên nhíu mày, không biết là từ khi nào, có việc gì đó không hay xảy ra cô gái này đều quy hết lỗi về bản thân mình. Có lẽ vì thói quen. Khi nảy cũng vậy, bây giờ vẫn thế.
“Cô có lỗi gì?”
“Tôi...tôi không nên tự ý xoay người, làm rơi nó“.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khó Dỗ Dành
2. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
3. Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
4. Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt
=====================================
Tô Niệm chỉ tay vào chiếc máy xấy tóc đang đặt trên bàn, cô thật sự không biết nó là thứ gì cũng không biết gọi sao cho phải. Hàn Thiên cứ ngồi đó nhìn chăm chăm vào người cô, đôi môi bất giác tạo thành một đường cong. Nhưng nụ cười này càng khiến Tô Niệm sợ hơn, người ở đây cô chưa từng thấy ai cười cả, sợ rằng nụ cười của anh lại có gì đó không được tốt đẹp.
Tô Niệm bạo gan, kéo lấy tay áo anh lay lay.
“Tôi thật sự không cố ý. Anh đừng làm tôi sợ”
Nghe câu nói của cô, Hàn Thiên khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình, có chút ngượng bởi hành động không tự chủ vừa rồi, Hàn Thiên nghiêm túc nhìn cô.
“Vậy cô có nên đền bù chút không?”
Cái này thật sự có hơi quá đáng, đúng người đụng vào làm rơi là cô nhưng mà nó rơi trên người cô, tại sao lại bắt cô đền bù.
“Tôi không có tiền”
Thẳn thắng như thế thật sao, chỉ là ghẹo cô một tí, nào ngờ cô liền xem nó là thật.
“Đưa tôi xem chân có làm sao không?”
Ôm lấy người Tô Niệm đối diện với mình, cũng may khi nảy máy xấy không nóng lắm nên không bị bỏng. Nhưng mà đôi chân này cứ khiến anh mê mẩn không kiềm lòng được cứ nhìn lấy nó, chiếc áo lại sộc sệt vô tình khơi gợi thị giác của của anh, Tô Niệm cũng cảm nhận được gì đó, lấy tay kéo chiếc áo xuống che đi đôi chân của mình.
Nhìn cô cứ bảo vệ bản thân mình như thế, có chút ý nghĩ diễn ra trong đầu Hàn Thiên. Chỉ thấy đôi mắt anh nheo lại khó hiểu.
Liền đẩy người Tô Niệm ra, Hàn Thiên đứng lên một mạch đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tô Niệm không hiểu thái độ của anh bây giờ là thế nào. Khi nảy còn rất dịu dàng, nhưng bây giờ con người anh trở về dáng vẻ như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vậy, cảm giác xa cách đến khó tả.
Một lúc sau, Hàn Thiên từ nhà tắm đi ra, trên người chỉ có duy nhất một chiếc áo choàng bằng bông màu trắng phủ lấy thân, Tô Niệm vẫn ngồi y chỗ lúc nảy, hướng mắt về phía Hàn Thiên, khuôn mặt đẹp không tì vết, mái tóc còn động chút nước sau khi tắm, nhìn anh trong quyến rũ vô cùng, Tô Niệm lại nuốt một ngụm nước bọt mà nhìn anh không chớp mắt.
Đúng là cô mê những thứ đẹp đẽ, nhưng cũng chỉ là mê cái đẹp thôi, vô tình anh lại sở hữu toàn bộ nét đẹp mà cô thích, nên cô mới nhìn chút thôi. Không phải là cô mê anh đâu.