Chui tọt lên giường nằm mãi, nhưng mùi máu tanh cứ lất phất thoang thoảng bên mũi khiến Tô Niệm có chút khó chịu, xoay mãi không thể nào chợp mắt nổi.
Tô Niệm lọ mọ ngồi dậy, đi đến bên đống túi tìm cho mình một chiếc váy đơn giản, lần nữa đi vào nhà tắm.
Lòng cô cứ thầm nhủ, cứ ấn một cái chắc chắn nước sẽ chảy. Nhưng nào được như cô nghĩ, vừa đặt tay ấn cái nút ngay bồn tắm nước chảy ra xối xả, loay hoay mãi cô vẫn không biết tắt nó thể nào, càng nhấn nước chảy ra càng mạnh hơn, một lượng nước lớn tràn ra khắp phòng.
“Á...á...”
Cả người ướt như chú một chuột lột, từng dòng nước lạnh ngắt cứ bắn tung té về phía cô.
Tiếng kêu la trong phòng, thu hút sự chú ý của Hàn Thiên. Vốn dĩ định trở về phòng nghỉ ngơi, không ngờ đến giữa đường lại có người không biết điều mà làm loạn cả lên. Định bỏ đi, nhưng rồi suy nghĩ về những tiếng kêu không ngừng trong căn phòng này, Hàn Thiên lại lưỡng lự dừng chân gõ cửa.
Gõ mãi cũng không thấy động tĩnh gì mà tiếng la mỗi lúc một to hơn, tự ý vặn lấy tay nắm cửa, may là không khóa, vừa mở cửa ra nước lênh láng chảy ra ngoài, Hàn Thiên nhíu mày đi thẳng vào nhà tắm, tiến đến tắt vòi nước.
Nước ngừng chảy lòng Tô Niệm nhẹ hẳn ra, nhưng mà người trước mặt lại khiến cô sợ, cúi đầu, hai tay đang vào nhau khép nép đứng gọn trong góc nhà vệ sinh. Như đứa trẻ biết mình vừa làm sai chờ nhận tội.
Nhìn dáng vẻ của cô, Hàn Thiên có chút buồn cười, dáng vẻ này chính là hắn chưa từng được thấy qua, nhưng rồi lại lạnh giọng.
“Cô định xả lũ sao?”
Tô Niệm sợ hãi, ánh mắt liên tục thay đổi quét nhìn mọi thứ xung quanh, không ngờ nước lại nhiều đến như thế.
“Xin lỗi, tôi không cố ý”
Không hiểu sao, nghe cô nói lời xin lỗi lòng Hàn Thiên có chút cảm giác ấm áp.
Không mắng cũng chẳng nặng lời, Hàn Thiên kiên nhẫn chỉ cô cách sử dụng chúng. Nghe qua một lượt Tô Niệm hiểu được đôi chút bẽn lẽn gật gật đầu.
“Lần sau, không biết thì hỏi”
Nhìn dáng vẻ cô đang rét run gắng gượng.
“Thay đồ ra đi”
Nhìn chiếc váy rơi dưới sàn, nó ướt cả rồi, Tô Niệm chạy ra phòng nhưng mà số đồ kia cũng chẳng khác gì chiếc váy trong nhà tắm là mấy, chúng bì bõm nổi trên mặt nước. Khuôn mặt có vẻ thất vọng.
Hàn Thiên đứng phía sau nhìn cô một lúc, lắc đầu ngao ngán, không biết sao trên đời lại có một người ngốc như vậy, đồ còn không biết đem cất cho đàng hoàng tử tế.
“Đi theo tôi”
Nói rồi, Hàn Thiên đi thẳng ra khỏi phòng cô, dừng chân trước cửa ngoái nhìn vẫn thấy cô ngây ngốc đứng đó, không có ý định đi theo mình.
“Còn thừ người ra đó làm gì? Định ngủ trong tình trạng đó?”
Tô Niệm tròn xoe mắt nhìn hắn, xem ra hắn cũng không xấu như cô nghĩ. Tô Niệm lội nước ra khỏi phòng lẽo đẽo theo phía sau.
Dừng trước cửa phòng, Tô Niệm có chút do dự, khi nảy Đại Mao dặn cô không được vào nơi này.
Năm lần bảy lượt, cô cứ khiến hắn mất hết kiên nhẫn, cửa cũng mở cho rồi mà lại tiếp tục thừ người ra đó, không lẽ phải chờ hắn bế vào mới chịu sao?
“Vào đây”
Nhưng đây là được anh cho phép, Tô Niệm chậm rãi bước vào, nước trên người cô cứ thay nhau nhiễu xuống sàn tạo thành một khoảng lớn toàn là nước, Hàn Thiên có chút khó chịu, trước nay anh ghét nhất là tác phong lôi thôi, nhưng mà người anh cũng ướt nên đành tạm chấp nhận mà bỏ qua.
Tô Niệm đứng im giữa căn phòng, đôi lúc lại nhìn mọi thứ xung quanh. Bỏ lại cô đứng đó, Hàn Thiên đi vào nhà tắm, xả đầy một bồn nước ấm, quay ra phòng mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi trắng, quăng lên người Tô Niệm.
“Tắm đi”
“Nhanh lên tôi còn phải nghỉ ngơi”
Tô Niệm liền cầm chiếc áo vội vào nhà tắm, nhìn bồn nước đã đầy, lòng cô xúc động không thôi, từ trước đến nay cô chưa từng được ai đối xử tốt như thế, nước mắt không kiềm được mà rơi ra, nhưng nó là giọt nước mắt của hạnh phúc.
Ngâm mình trong nước ấm toàn thân cô dễ chịu đến khó tả, cảm giác này trước nay đúng là chưa từng có.
Tắm xong Tô Niệm mặc chiếc áo sơ mi vào, đối với đàn ông thì nó chỉ là một chiếc áo nhưng mà mặc lên người cô nó lại khá lớn và dài chẳng khác vào một chiếc váy. Mái tóc còn ướt sủng Tô Niệm rời nhà tắm.
Ngồi ở sofa lướt điện thoại, bỗng nhiên ánh mắt Hàn Thiên dừng lại ở đôi chân thon dài, trắng nõn của Tô Niệm đang lấp ló trong chiếc áo, yết hầu không tự chủ được liền di chuyển lên xuống.
Cố kiềm nén, Hàn Thiên lắc đầu trấn an, nhìn đôi chân trần cùng đầu tóc ướt của cô nhăn mày, đứng lên đi đến chiếc tủ gần đó lôi ra một đôi dép, đến trước mặt cô cúi người đặt ngay ngắn ở đôi chân cô.
“Mang vào đi”
Nói rồi lại tiếp tục đi thẳng vào nhà tắm, khi ra vẫn thấy cô đứng đó, Hàn Thiên trên tay cầm máy xấy tóc, hơi khó chịu nhìn cô rồi lướt ngang, đi thẳng đến cạnh giường ngồi xuống. Mang theo chút uy quyền.
“Mang dép vào, qua đây”
Định cũng không quan tâm cô làm gì, nhưng thấy dáng vẻ của cô lại không thể kiềm lòng mà bỏ mặc, anh cũng không biết tại sao nữa, chỉ cần thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô lòng lại không nỡ mà làm ngơ.
Tô Niệm cũng không chống đối, ngoan ngoãn nghe lời anh mang đôi dép vào đến trước mặt anh đứng đó.
Hàn Thiên một lực nắm lấy cổ tay kéo cô ngồi xuống phía trước người mình. Dịu dàng xấy tóc cho cô. Khuôn mặt Tô Niệm cứ thế mà đỏ ửng lên lúc nào không hay, cô thật sự rất thích cảm giác được người khác quan tâm.