Hàn Lãnh bị tính kế
Đôi mắt Hàn Thiên từ từ nhắm lại, cả người mất toàn bộ sức lực, ray chân nhũn ra, trượt dọc xuống nền tàu.
“Ông chủ/Thiên”
Đồng tử dãn ra, Đại Mao cùng Tô Niệm hét lớn.
Đại Mao lập tức chạy đến nhưng Tô Niệm đã nhanh hơn ngồi thụp xuống nền tàu đỡ lấy người Hàn Thiên để anh nằm trong lòng.
Tô Niệm một tay làm điểm tựa cho đầu Hàn Thiên, tay còn lại run run liên tục sờ từ khuôn mặt đến vết thương nơi tim của anh, đôi mắt đỏ hoe, lay người Hàn Thiên, liên tục lắc đầu mà gào khóc.
“Thiên, anh tỉnh lại đi”
“Em xin lỗi”
“Em sai rồi”
“Đừng nhắm mắt mà”
“Anh tỉnh lại đi”
“Hàn Thiên”
Không thể cứ duy trì trong tình trạng này mãi được. Nếu cứ để mặc Tô Niệm ôm Hàn Thiên ngồi đó, Hàn Thiên nhất định sẽ chết mất. Đại Mao chạy lại, đẩy người Tô Niệm ra.
Có phần tức giận. Nghiếng răng ghì giọng.
“Vừa lòng cô rồi đó”
Lực đẩy khá lớn và bất ngờ, khiến Tô Niệm ngã lăn ra nền tàu, nước mắt ngắn nước mắt dài ngơ người ngồi nhìn Đại Mao đưa Hàn Thiên đi.
Ôn Thiếu Hoa từ nảy đến giờ chỉ đứng một bên lặng lẽ xem những gì vừa xảy ra. Lần này hắn cũng không gây khó dễ, để Đại Mao đưa Hàn Thiên rời đi.
Hàn Thiên sau khi đã được Đại Mao đưa đi một lúc, Ôn Thiếu Hoa vẫn thấy Tô Niệm mãi thất thần mà ngồi đó.
Ôn Thiếu Hoa đi đến bên cô, ngồi xuống vỗ nhẹ vào vai cô vài cái như lời an ủi.
Mười năm qua giúp cô trả thù, cứ tưởng rằng ngày Hàn Thiên chết đi, Ôn Thiếu Hoa hắn sẽ là người mạnh nhất. Nào ngờ hôm nay lòng hắn cũng chẳng khá hơn Tô Niệm là mấy.
Nhìn Hàn Thiên từ từ nhắm mắt kí ức lúc nhỏ lại ùa về trong tâm trí hắn. Lúc nhỏ đúng là nghèo thật nhưng thật sự rất vui, ngày ngày hắn và Hàn Thiên quấn lấy nhau, cùng nhau ngủ, cùng nhau chia từng bữa ăn, nếu cả hai đừng bước chân vào thế giới này, có lẽ đến bây giờ cả hai vẫn là những người bạn thân thiết nhất của nhau.
Ôn Thiếu Hoa đứng lên nhìn cô lắc đầu, bước chân rời đi còn không quên để lại vài lời.
“Cô yêu hắn thật rồi”
......
Cùng thời điểm, tại bến cảng Mai Thành - một bến cảng nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố.
Hàn Lãnh cùng A Cường và một số đàn em đứng đó chờ đợi lô hàng như thỏa thuận ban đầu giữa ông ta và Ôn Thiếu Hoa.
Tàu cập bến, Hàn Lãnh ra hiệu cho A Cường lên tàu kiểm tra hàng.
Lên tàu, A Cường từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ, mở hòm, tùy ý cầm lên một bịch bột màu trắng, rạch một đường nếm thử. Hài lòng, A Cường nhìn Hàn Lãnh gật đầu.
Hàn Lãnh tiếp tục ra hiệu cho đàn em đem số hàng vừa rồi xuống khỏi tàu.
Bỗng nhiên, từ tứ phía cảnh sát tập kích bủa vây, tất cả đều chỉa thẳng súng vào người Hàn Lãnh. Hành động nhanh như chóp từ cảnh sát khiến Hàn Lãnh không kịp trở tay, hoảng loạn nhìn xung quanh tìm đường thoát thân.
Nhưng muộn rồi.
Ánh mắt ông ta đỏ ngầu nheo lại. Không ngờ có một ngày Hàn Lãnh ông lại bị người ta tính kế mà không hề hay biết.
“Ôn Thiếu Hoa mày giỏi lắm”
“Cuối cùng tao lại thua một cách thảm hại trong tay mày”
Hãnh Lãnh cười lớn pha trò châm biếm. Gật gật đầu.
Vòng lao lí của pháp luật có lẽ là kết quả cuối cùng mà ông ta phải đối diện. Một đời oanh liệt buộc phải buông xuống rồi.
Đại diện phía cảnh sát một người đi đến còng tay Hàn Lãnh, cưỡng chế dẫn đi. Toàn bộ số ma túy cũng được đưa về đồn để làm bằng chứng chờ ngày tiêu hủy.
......
“Ông chủ”
“Hàn Lãnh đã bị cảnh sát đưa đi rồi. Lô hàng của chúng ta cũng bị tịch thu”
Nhận được tin từ đàn em, nơi khóe môi Ôn Thiếu Hoa cong lên.
Tuy lần này tổn thất không nhỏ nhưng Ôn Thiếu Hoa rất hài lòng.
Mục đích ban đầu, vốn chỉ dùng ông ta để đối phó với Hàn Thiên nhưng ngờ đâu trong lúc tiến hành, Ôn Thiếu Hoa lại biết được một số việc năm xưa nên đành phải thay đổi kế hoạch.