Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 64: Chương 64: Chương 63






Bởi vì Harry đã bảo đảm nên Draco cũng không tính toán chuyện cậu làm sao có thể được học câu thần chú đặc biệt của gia tộc Malfoy. Ngược lại hắn tin tưởng lời nói của vị Malfoy không biết tên kia.... Sớm muộn gì Harry cũng phải đổi thành họ Malfoy.

Nhưng mà hắn vẫn âm thầm viết thư nhắc nhở cha mình tăng cường mức bảo vệ cho trang viên, thuận tiện hỏi xem trong nhà có tiên đoán gì có liên quan đến hắn không.

Đương nhiên câu trả lời là không.

Draco nhận được đáp án này liền cụp mi xuống, cây bút lông chim xoay một vòng trong tay, đôi mắt màu xanh xám hơi nheo lại.

Rốt cuộc cái vị Malfoy kia là vị nào đây?

....

Trong bữa tiệc trước khai giảng, Dumbledore đã nói trước với bọn họ, trong học kỳ này, bởi vì có một số chuyện nên giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sẽ mất một tháng mới bắt đầu dạy học.

Mọi người trong Hogwarts phản ứng rất bình tĩnh, ở trong mắt của bọn họ, có giáo sư dạy hay không thì cũng như nhau, cơ bản đều tự học cả.

Nhưng sau một tháng, khi đẩy cửa Đại Sảnh, nhìn thấy trên chỗ ngồi của giáo sư xuất hiện thêm một bóng người mặc đồ đỏ, vẫn không ít người phát ra tiếng hít không khí.

"Cô ấy không phải là người Anh...."

"Cậu có thấy y phục của giáo sư không, thật kỳ quái, nhưng cũng thật đẹp a."

....

"Draco, cậu có biết giáo sư mới của chúng ta đang mặc trang phục của nước nào không?" Pansy hỏi, đôi mắt cứ dính vào bộ quần áo hoa lệ phiền phức kia, không chịu hạ xuống.

"Là trang phục Trung Quốc cổ đại, nhìn có vẻ thuộc thời Đường, nhưng hình như đã hơi cải biến." Người trả lời là Harry, cậu cũng như Pansy nhìn chằm chằm vào vị giáo sư mới kia, chỉ có điều ánh mắt hoàn toàn khác nhau.

Giáo sư mới môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của bọn họ vẫn ung dung bình thản ngồi ở chỗ của mình, cô mặc một bộ váy nâng ngực màu đỏ tươi, bên ngoài khoác một cái áo khoác lụa mỏng màu sáng, một đầu tóc xỏa như thác nước ở phía sau, trên đầu ngoại trừ trâm thì không còn có trang sức nào khác.

(Editor:

1. Trang phục cổ đại thời Đường chưa cải biến:



2. Trang phục thời Đường đã cải biến:



Bộ đã cải biến đẹp đấy chứ. Tất nhiên còn có nhiều loại cải biến nữa, nhưng tôi thích bộ này nhất nên lấy.)

Da của cô cực trắng, như một mảng tuyết phản xạ ra ánh sáng lạnh, môi màu hồng nhạt, đôi mắt màu đen kịt. Cô cũng không cười, làm gương mặt quá mức xinh đẹp kia phảng phất như bị sương lạnh che mất, mặc một bộ lễ phục long trọng như vậy, nhưng cô cũng chỉ ngồi yên ở đó, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho người ta.

Tuy nhiên, bên trong Đại Sảnh đã có hơn một nửa học sinh tâm thần điên đảo vì sự xuất hiện của cô.

Harry thu hồi tầm mắt từ trên người cô ấy, quay sang nhìn Alvin ngồi ở một đầu khác trên bàn dài, phát hiện vị này cũng đang nhìn vị giáo sư kia, sắc mặt tuyệt không thể xưng là vui vẻ được.

"Vừa nãy em liên tục nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia để làm gì?" Giọng nói lạnh thấp của Draco truyền tới, Harry quay đầu lại, mới phát hiện sắc mặt của vị này thật sự không tốt, chỉ còn kém không trực tiếp viết thẳng trên mặt ba chữ "Không cao hứng" mà thôi.

Harry không khỏi thấy buồn cười, "Chẳng qua em chỉ cảm thấy cô ấy rất.... Kỳ lạ, anh cũng biết, Hogwarts rất hiếm người Trung Quốc."

"Ngoại trừ gương mặt đó ra thì tôi không nhìn ra được cô ta có chỗ nào lôi kéo được chú ý của người khác," Draco hừ một tiếng, sau đó quét mắt nhìn khắp chung quanh, sắc mặt đột nhiên trở nên rất kỳ quái, "Bọn họ bị làm sao thế này, lúc nhìn thấy Veela cũng không đến nỗi có phản ứng như thế này a. À, em xem tên quỷ nghèo Weasley kia đi, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi." Draco lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét.

"Công bằng một tí đi, Draco," Harry cười nói. "Vị giáo sư mới này của chúng ta có sức hấp dẫn không kém gì Veela đâu, bọn họ phản ứng như vậy rất bình thường a."

Lần này, Dumbledore đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hắng hắng giọng vài cái rồi cho mình một cái "Sonorus" (Âm vang).

"Yên lặng, yên lặng nào, bọn nhỏ. Thầy tin chắc rằng mọi người cũng đã đoán ra được, cô gái mỹ lệ ngồi ở vị trí giáo sư mới này chính là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của chúng ta, cô ấy đến từ Trung Quốc. Xin cho phép thầy được giới thiệu tên của cô ấy – Vân Miểu." Dumbledore mỉm cười nói, cũng đi đầu vỗ tay.

Trong Đại Sảnh sửng sốt một giây, sau đó lập tức nổ ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất mà Harry từng được nghe, còn nồng nhiệt hơn tất cả những lần chào đón của giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mấy đời trước, kéo dài đến mức thậm chí Dumbledore phải lên tiếng ngăn cản.

"Được rồi, được rồi, thầy nghĩ giáo sư Vân Miểu của chúng ta đã cảm nhận được nhiệt tình của các em, nhưng thầy nhất định phải nói các em cũng không thể phụ lòng mấy món ăn tối nay của chúng ta. Hy vọng các em sẽ không vì thế mà ghi hận ông già này."

Bên trong Đại Sảnh liền phát ra thưa thớt vài tiếng cười.

....

Đại khái là do Hogwarts chưa từng có một giáo sư đẹp mắt như vậy, cho nên trong lúc dùng cơm, mỗi lần Harry nghe thấy tiếng nói chuyện thì nội dung đều xoay quanh vị giáo sư Vân Miểu này.

Pansy và Daphne liên tục thảo luận về cách ăn mặc của cô, hiện giờ còn đang nghĩ xem có nên yêu cầu phu nhân Malkin may riêng một bộ cho họ hay không.

"Tuy rằng tớ luôn không có quyền phát ngôn gì với trang phục của phụ nữ, nhưng nếu các cậu muốn có một bộ trang phục như vậy thì tốt nhất là nên đến Trung Quốc, tìm thợ may tay nghề lâu năm chuyên làm các loại trang phục truyền thống như thế," Harry chen miệng vào, nhìn dáng vẻ hỏi lý do của Pansy và Daphne, cậu tiếp tục giải thích, "Vật liệu làm ra y phục của cô ấy sẽ rất khó tìm được ở nước Anh, lụa là, tơ lụa, lụa mỏng, không nói tới mấy hoa văn thêu tinh mỹ kia, chỉ nói tới một bộ y phục như thế, thời gian làm tương đối dài."

Harry vốn tưởng bọn Pansy sẽ thất vọng bỏ qua, nhưng xem ra cậu đã đánh giá quá thấp niềm yêu thích cùng với nguồn tài nguyên để làm ra những bộ trang phục mỹ lệ cho các tiểu thư quý tộc này mặc rồi.

Sau khi Daphne trầm mặc nửa phút liền nhớ tới cô có một người cô từng chạy đến Trung Quốc để yêu cầu làm một bộ trang sức, cô hẳn là có thể nhờ người cô này đi tìm người may hộ cô.

Sau đó, các cô lại tán gẫu nhiệt tình hơn cả khi nãy một tầng.

Đối với lần này, Harry cảm thấy rất khó hiểu, cậu nhìn về phía Draco cùng Blaise, chỉ thấy dáng vẻ bọn họ như đã quen từ lâu rồi, Draco còn nói thẳng....

"Từ khi tôi biết Pansy và Daphne.... Khi đó, tôi mới khoảng bốn tuổi, hai cô nàng đó vẫn luôn thảo luận về loại vấn đề này, lúc đầu thì có phát chán, nhưng sau đó tôi chỉ có thể tập làm thói quen."

Harry bị câu nói này mà chọc cười.

Còn ánh mắt của Blaise lại chuyển tới vị giáo sư Vân Miểu kia, cười cười nói, "Các cậu cảm thấy tớ có nên theo đuổi vị giáo sư mới tới này không, thử nghiệm tình cô trò cũng rất tốt a."

"Tình cô trò? Sao cậu không chọn luôn chủ nhiệm của chúng ta đi." Một học sinh nam năm thứ tư nghe vậy liền cười nói, mà người bên cạnh anh thì đang dồn dập kháng nghị anh không nên nói chuyện kinh dị như vậy trong lúc ăn cơm.

Trong nháy mắt, sắc mặt Harry liền cứng một giây, trên thực tế, chủ nhiệm Nhà bọn họ đúng là đang tiến hành một cuộc tình thầy trò.

"Tớ là đang nói thật," Blaise xoay chủ đề câu chuyện trở về, "Cô Vân...Mộc...a, tên của cô ấy thật khó đọc, tiếng Trung thật khó nói, nhưng vị giáo sư mới này đúng là một người đẹp khiến người ta phải sáng mắt lên." Blaise vừa nói vừa liếc về phía chỗ ngồi của giáo sư, lập tức hơi giật mình nói, "Cô ấy hình như, là đang nhìn về phía chúng ta?"

Phàm là học sinh nam khi nghe thấy câu này liền xoay đầu đi xem, ngay cả Draco cũng hơi quay đầu qua, dù sao người đẹp giáo sư này từ lúc Dumbledore giới thiệu cho tới khi mọi người vỗ tay, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng ngẩng đầu lên.

Nhưng đáng tiếc ở chỗ, khi một loạt ánh mắt chờ mong của mọi người chuyển qua chỗ ấy thì, cô đã cúi đầu thấp xuống lại, vẫn duy trì dáng vẻ người sống chớ lại gần kia.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Harry lại liếc sang Alvin, phát hiện anh vẫn rất bình tĩnh, yên lặng hưởng dụng bữa tối của mình.

....

Sau khi dùng xong bữa tối, Harry quyết định về phòng sinh hoạt chung của Slytherin làm hai ván cờ Phù thủy trước, kết quả lúc đi trên hành lang thì bị hai người không thể tưởng tượng nổi ngăn cản.

Ron và Hermione.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của Ron cùng vẻ mặt nghiêm khắc của Hermione, Harry đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, hơn 50% rằng Hermione ép Ron đến đây nói cảm ơn với mình, vì mình đã cứu cậu ấy ở trên lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.

Hiển nhiên Draco cũng đoán ra được, Harry vừa thấy khóe miệng của hắn chậm rãi nhếch lên liền biết có chuyện không ổn, trước khi Draco làm khó dễ, cậu liền cướp quyền hỏi trước: "Có chuyện gì không, Hermione?"

"Ron muốn cảm ơn với cậu," nữ vương tương lai của Gryffindor không thèm nhìn chút kháng nghị nào của Ron, "Cậu đã cứu mạng cậu ấy, trong lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí."

"Chuyện này không có gì cả," Harry nhanh chóng trả lời, ở trong lòng, cậu hy vọng lần xin lỗi này nhanh kết thúc một chút, để Draco ở chung với Ron quá lâu hiển nhiên không phải là một quyết định sáng suốt gì, "Là ai thì cũng sẽ làm như vậy."

"Ron, cậu nên nói cảm ơn đi." Hermione nghiêm nghị nói.

Gương mặt lấm tấm tàn nhan khắp nơi của Ron bắt đầu đỏ chót y như tóc của cậu ấy, câu "Cảm ơn" kia vẫn luôn quanh quẩn trong họng nhưng cậu vẫn ấp úng không nói ra được.

Draco bật ra một tiếng cười nhạo, không hề nghi ngờ là đã cho thêm dầu vào lửa.

"Xem ra chúng ta vĩnh viễn không thể hy vọng Gryffindor biết cái gì gọi là lễ nghi cùng cảm kích, thậm chí một chút tôn kính với người cứu mạng mình cũng không có," Draco kéo dài giọng, mang theo ngữ khí thở dài để nói chuyện, phối hợp với vẻ mặt châm biếm kia của hắn, hiệu quả trào phúng trực tiếp tăng lên gấp đôi, "Tôi nghĩ câu thần chú được dùng để cứu cái mạng nhỏ của cậu mà có tri giác thì chắc sẽ không kìm được lòng gào khóc mất."

Có thể không gào khóc sao, Harry hung hăng lườm một cái ở trong lòng, ai bảo câu thần chú kia là của họ Malfoy đây.

"Một con rắn độc ích kỷ nham hiểm như cậu thì có tư cách gì nói tôi," Ron không ngoài dự liệu bị chọc giận, trong một thoáng, sự chú ý liền tập trung đến người Draco, điều này khiến Harry cảm thấy giờ khác này là một ảo giác kỳ quái, đặc biệt là một khắc nhìn thấy Ron rút đũa phép ra, "Ngoại trừ quan sát ra thì cậu chẳng hề làm cái gì cả."

Ánh mắt của Draco truyền đạt rất tốt ý khinh bỉ của hắn, cũng xoay cổ tay một cái lấy đũa phép ra, đồng thời ngoài miệng còn không buông tha, "Đương nhiên tôi chẳng hề làm cái gì cả, thành thật mà nói khi thấy cậu còn bình an đứng ở chỗ này, tôi thực sự thất vọng đến cực điểm."

Nhìn qua Hermione hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, Harry dựa vào nét mặt của cô thì cũng đoán ra, hiện giờ cô đang vô cùng hối hận vì đã tìm thời cơ không đúng.

"Ron Weasley, tôi nghĩ là tôi đã hiểu thành ý của cậu," lần đầu tiên Harry gọi tên Ron như vậy, đồng thời cũng đưa ra một tay đè tay cầm đũa phép của Draco xuống, dẫn tới cái liếc nhìn không vui của người sau, "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi nghĩ cậu có thể trở về được rồi."

Ron mới vừa rồi còn khí thế hùng hổ, lúc này mặt lập tức sụp đổ, tay chân cậu vô cùng luống cuống, ngay cả đầu tóc đỏ rực lửa kia cũng ảm đạm xuống mấy phần.

Cuối cùng Ron vẫn bỏ ra một câu "Cảm ơn" từ trong cổ họng ra rồi chạy trối chết, hành lang Hogwarts cũng bởi vì vậy mà tránh được một trận ác chiến hoặc nên nói là một trận hành hung. Hermione áy náy cười cười với Harry rồi vội vả chạy theo.

"Em đang bảo vệ cái tên chồn lông đỏ đó." Draco càng viết rõ hai chữ "Không vui" ở trên mặt.

Cũng may Harry đã biết cách đối phó với hắn, cậu vô cùng thông thao hôn lên mặt của Hoàng tử Slytherin, ghé vào tai hắn, thì thào nói, "Sirius có quan hệ không tệ với nhà Weasley, anh biết đó, em không muốn bắt nạt cậu ấy."

Phản ứng của Draco là lôi Chúa Cứu Thế từ trong ngực ra, mạnh mẽ đặt ở trên tường, đồng thời trao đổi một nụ hôn nhiệt liệt mà phi thường mạnh bạo.

Harry mơ mơ màng màng thầm nghĩ, cũng may vào lúc này, trên hành lang đã không còn có người nào, bằng không, dọa đến mấy bạn nhỏ lớp dưới thì không tốt chút nào.

Tác giả có lời muốn nói: Giáo sư mới này cũng là một vị thần, nhưng không phải là năm vị thần ngay từ đầu kia, mà là được sinh ra sau đó, có thể đoán được cô ấy đang giữ bí mật gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.