Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 65: Chương 65: Chương 64




Màn đêm buông xuống, nhìn qua Hogwarts vô cùng yên tĩnh, lâu đài nguy nga như một con thú dữ đang ngủ say trên nền đất rộng lớn.

Sau khi giáo sư và Huynh trưởng đi tuần tra ban đêm xong thì hành lang trở nên trống rỗng, chỉ có cây đuốc ở hai bên không chịu cô đơn đốt sáng, chiếu rọi vách tường đã trải qua hàng thế kỷ.

Nhưng trong khi tất cả mọi người đều như bé ngoan ngủ hoặc ở trong phòng không ra ngoài thì, có một người đang tựa ở bên cửa sổ, thậm chí còn phi thường trắng trợn.

Alvin móc đồng hồ quả quýt ra nhìn một chút, kim chỉ chỉ còn mười phút nữa là đến hai giờ sáng.

"Gặp được anh ở đây thật là một chuyện đáng kinh ngạc." Một giọng nữ mềm mại đáng yêu đột nhiên vang lên trong hành lang không người này.

Alvin xoay người lại, không hề bất ngờ khi nhìn thấy Vân Miểu chỉ còn cách anh không đủ hai mét, cô đã thay bộ trang phục thời Đường màu đỏ ánh vàng gây chú ý kia thành một bộ váy màu trắng, thuần khiết như ánh trăng, mái tóc dài được búi lên, bằng một cây trâm lấp lánh dưới ánh trăng.

"Tôi cũng muốn nói câu này với cô," Alvin tựa trên bệ cửa, mặt không chút cảm xúc, "Không phải cô cứ cắm chân ở Trung Quốc không chịu đi sao, vì sao lại chạy đến Hogwarts?"

Vân Miểu nghiêng đầu, "Anh đoán thử xem?"

"Kiên nhẫn của tôi có hạn." Alvin mắt lạnh nhìn cô.

Vân Miểu bật ra một tiếng cười trào phúng, sau đó đi tới bên cạnh Alvin, hai tay đặt lên trên bệ cửa, một đôi vòng tay bằng phỉ thúy trên cổ tay lập lòe ánh sáng ôn hòa dưới ánh trăng.

"Thu hồi suy nghĩ phiến diện của anh đi, Alvin. Anh không thể chỉ vì tôi cai quản chuyện sống chết thì liền cảm thấy tôi vừa xuất hiện, tức là sẽ có chuyện không tốt xảy ra, sao anh không cho rằng tôi đến chỉ vì muốn dạo chơi mà thôi." Cô cười nói.

Alvin lại liếc sang đồng hồ quả quýt, chỉ còn năm phút nữa là đến hai giờ.

"Tôi cần một lý do đáng tin chút, bằng không tôi sẽ mặc kệ tất cả, trục xuất cô." Anh nói.

Vân Miểu yên lặng vài giây, sau đó, nhẹ giọng nói....

"Khi tôi về đây để thăm Kell thì gặp được hiệu trưởng trường này, ông ấy rất có hứng thú với phép thuật của tôi, hỏi tôi có muốn tới đây làm giáo sư không, tôi đồng ý, chuyện chỉ có thế mà thôi."

"Thật chỉ có thế?" Alvin nhướn mày lên.

"Đúng là chỉ có thế, đương nhiên, tôi cũng có tư tâm, tôi cũng muốn xem hai đứa bé kia hiện giờ ra sao rồi," Vân Miểu đứng dậy khỏi bệ cửa, sửa sang lại làn váy, sau đó, xoay người đi theo đường cũ, cũng không thèm nhìn Alvin dù chỉ một chút, "Điều tôi muốn nói chỉ có thế thôi, tin hay không, tùy anh."

Bóng người của Vân Miểu dần dần biến mất, trên hành lang trống rỗng chỉ còn dư lại một mình Alvin, ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ trút xuống, chiếu sáng cả người anh.

Đột nhiên anh nhớ tới một đoạn ký ức từ rất xa, rất xa xưa.

Khi đó, Vân Miểu vừa mới sinh ra, mà năm người bọn họ cũng chưa gặp phải người mình yêu, chưa có ai bị biến mất, có lần sáu người cùng ngồi ở trên một đỉnh núi không tên nào đó, Carl uống rượu say khướt, đánh bạo đi trộm trâm cài đầu của Dark, sau đó, bị cô đuổi đánh. Anh và Andrea ở một bên xem trò vui, Huu thì nằm dưới tán cây nghỉ ngơi. Lúc đó, Vân Miểu vì mới tới thế giới này không lâu nên cái gì cũng rất tò mò.

Nhưng chuyện này đã là một chuyện xảy ra cách đây rất nhiều năm rồi.

Kim trên đồng hồ quả quýt chỉ còn một phút nữa là tới hai giờ sáng, Alvin nở một nụ cười tự giễu, bắt đầu đi về phía hầm.

....

Buổi tối hôm đó, hiển nhiên không chỉ có mình Alvin với Vân Miểu là không có cách nào yên giấc.

Vào đêm khuya hôm đó, Harry đột nhiên có một giấc mơ, hay đúng hơn là một cơn ác mộng.

Cậu trở lại chiến trường, bỏ ra máu tươi và sinh mạng của nhiều người, đổi lại thắng lợi cho bọn họ.

Cái đầu của Voldemort rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, sau vài giây im lặng ngắn ngủi, mọi người phát ra những tiếng hoan hô, dài nhất từ trước tới nay.

Cậu nhìn thấy trần nhà Đại Sảnh đã được nghênh đón ánh bình minh, cậu xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, bắt tay với từng người một, rồi chạy đi tìm kiếm đủ mọi ngóc ngách trong Hogwarts.

Cậu đang đi tìm Draco.

Hắn đã biến mất lâu rồi, rõ ràng lúc nãy, khi đánh nhau lần cuối với Voldemort thì vẫn còn thấy hắn, kết quả sau khi hắn tự mình khiến Voldemort bị thương nặng liền lẫn vào đoàn người không thấy đâu.

Anh đang ở đâu, Draco, anh đừng chạy trốn nữa, chúng ta đã thắng rồi, em muốn nói cho anh biết tin này, chính miệng em sẽ nói cho anh biết.

Cậu vừa như đã tìm rất lâu, rất lâu, nhưng cũng vừa như chỉ mới ngắn ngủi có vài giây.

Cậu tìm được hắn, trên hành lang hay di chuyển, còn có bức tranh con quỷ khổng lồ buồn cười kia đang lấy gậy đánh giáo sư múa ballet, mà người yêu của cậu thì đang nằm ở trước bức tranh đó.

Hắn nằm ở đó, máu me khắp người.

Còn có một người đứng ở bên cạnh hắn, cậu không thấy rõ khuôn mặt của người kia, nhưng có thể nhìn thấy trên tay người kia dính đầy máu tươi, tí tách tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống đất....

Mà người kia khi nhìn thấy cậu thì hình như bị kinh hãi rất lớn, xoay người chạy trốn.

Cậu không có đuổi theo, chỉ nhào tới bên người Draco.

Cậu lay người hắn, cầu xin hắn, hãy mở mắt ra, nhìn em đi, chúng ta đã thắng rồi....

Nhưng đôi mắt màu bạc kia đã u ám triệt để, cũng sẽ không bao giờ mở ra được nữa.

Cậu chỉ có thể ôm hắn gào khóc, lảo đảo chạy xuống lầu dưới, cậu muốn tìm người cứu hắn.

Thế nhưng tại sao tầng lầu này lại cao như vậy, yên tĩnh như vậy, trong khi tất cả mọi người đều đang ăn mừng ở lầu dưới, chúc mừng trận thắng lợi này. Chỉ có một mình cậu ôm cơ thể không ngừng lạnh đi kia, gào khóc chạy xuống, làm sao cũng không thể chạy tới nơi....

....

"Harry, Harry, em làm sao vậy.... Mau tỉnh lại đi!"

Draco ôm Harry vào trong ngực, nhìn qua tình huống của cậu rất không ổn, sắc mặt trắng bệch, liên tục khóc, nhưng mắt vẫn đóng chặt lại, như vẫn đang ngủ say.

Hình như cậu đang mơ mơ màng màng hô cái gì đó, nhưng lúc này, Draco không có tâm tư đi nghe. Hắn đã gọi cậu sắp tới một phút, nếu như cậu vẫn không chịu phản ứng gì, có khả năng cậu sẽ lại phải đi chào phòng y tế thêm lần nữa.

Nhưng vẫn còn may, sau vài giây, Harry mở mắt ra, đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy còn bị che lại bởi hơi nước, ánh mắt mê man, như còn chưa tỉnh táo hắn.

"Em làm tôi sợ muốn chết," Draco hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không dám hoàn toàn yên tâm, "Em bị sao vậy, có chỗ nào không ổn?"

Nhưng hắn không thể nhận được đáp án, sau khi Harry tỉnh táo, chuyện đầu tiên cậu làm là đột nhiên ôm chầm lấy hắn, còn ôm rất chặt, vùi đầu vào trong cổ hắn, thậm chí hắn có thể cảm nhận được ở chỗ ấy có những giọt chất lỏng ấm áp rơi lên làn da.

Draco không biết rốt cuộc cậu đã mơ thấy cái gì, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu, mang theo ý động viên, khẽ hôn lên tai cậu.

Thành thật mà nói, hắn rất không kiên nhẫn với chuyện đi dỗ người khác, nhưng đối với cái người trong ngực này, hắn hầu như luôn có kiên trì dùng mãi không hết.

"Tôi ở đây." Hắn thấp giọng nói bên tai cậu, giọng nói ôn nhu như được một chai Phúc Lạc Dược.

(Editor: Đột nhiên nhớ tới Tề lão đại.)

....

Harry mất nửa tiếng mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn từ chối nói cho Draco biết cậu đã mơ thấy gì.

Tuy rằng Draco đã xác định cơ thể của Harry không có vấn đề gì, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại, "Em không muốn nói cũng được, nhưng em có chắc đó chỉ là một giấc mơ thôi không, dù sao có một số giấc mơ có khả năng dự đoán được tương lai, xuất phát từ an toàn, tôi nghĩ...."

"Đó không chỉ là một giấc mơ," Harry ngắt lời hắn, giọng khàn khàn, người đã bình tĩnh trở lại, nhưng nước mắt trên mặt vẫn chưa được lau khô, tóc rối bời, nhìn qua không thể bết bát hơn, nhưng cậu nói vô cùng chắc chắn, "Nhưng đó cũng không phải là một tiên đoán gì."

"Đó là một đoạn ký ức, một đoạn ký ức đã bị em quên lãng, nhưng đó xác thực là một đoạn ký ức về chuyện đã từng được xảy ra."

Tác giả có lời muốn nói: Đúng như nội dung chương này, Draco kiếp trước đã nghẻo....

(Editor: Vậy người giết Draco là ai? Chắc không phải là Tử Thần Thực Tử. Chẳng lẽ là Z? Hay là...Andrea?)

N

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.