Mới đi được mấy bước, Nhạc Dương đi đầu tiên đột nhiên kêu toáng lên: “Gượm đã, mọi người chớ động đậy!”
Thấy bộ dạng căng thẳng của Nhạc Dương, Trương Lập trêu chọc: “Sao hả? Giẫm phải mìn à?”
Nhạc Dương nghiêm túc nói: “Cường Ba thiếu gia, anh vừa nói, những gò cát kia là tổ do loài sinh vật nào đó xây lên, vì vậy chúng ta nên cố gắng hết sức tránh xa chúng ra, phải vậy không?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Ừm, sao hả? Có vấn đề gì?”
Nhạc Dương nói: “Không, giờ tôi mới phát giác ra, tổ của chúng sợ rằng không chỉ là những gò cát hình mảnh trăng lưỡi liềm ấy, mà là... cả bãi cát này cơ! Mọi người xem đi, kia kìa!”
Nhìn theo hướng ngón tay Nhạc Dương chỉ, quả nhiên, trên bãi cát phẳng lì bỗng xuất hiện vô số gò cát nhỏ mắt thường khó mà nhận biết được. Những gò cát nhỏ ấy rõ ràng là đang chuyển động, lướt qua nơi nào, cát nơi ấy liền lún cả xuống, để lại những rãnh cát dài. Hiển nhiên là có sinh vật gì đó đang đào bên dưới lớp cát tiến lên.
Trương Lập căng thẳng thốt lên: “Ủa, là gì vậy?”
Sean nói: “Không cần hoảng hốt, nếu là sinh vật ăn thịt thì chắc là sẽ từ từ vây kín lại, nhưng chúng không hề làm vậy, mà chỉ di chuyển không mục tiêu bên dưới lớp cát, tôi đoán có lẽ là một loài sinh vật nguyên sinh tiến hóa chưa cao lắm, không khéo cả cái miệng cơ bản cũng chưa tiến hóa ra nữa kìa, chúng ta không cần để ý đến chúng làm gì.”
Nghe Sean nói, Trác Mộc Cường Ba bèn thử giẫm chân lên mấy chỗ loài động vật dưới cát kia tụ tập tương đối nhiều, quả nhiên không bị tấn công. Bấy giờ cả bọn mới yên tâm kéo thuyền đến cuối bãi cát. Bãi cát rộng chừng năm trăm mét, một đầu là bãi đá tảng bị sóng biển triền miên xối vào nom như những tảng thịt bị vuốt thú xé toang, tầng nham thạch rắn màu đỏ nâu lộ cả ra ngoài. Đến được chỗ nham thạch đỏ này cũng tạm coi như đã an toàn. Đây dường như một vùng đệm thiên nhiên, tầm nhìn rộng mở, bên dưới nham thạch kiên cố không thể có loài sinh vật nào di chuyển với tốc độ cao được, chỗ này cũng cách rừng rậm đến mấy dặm nữa, nếu có sinh vật ăn thịt nào xông ra, cũng có thể dễ dàng phát hiện.
Mấy người bọn Trương Lập khiêng Vương Hựu và Triệu Trang Sinh lên đặt trên vùng nham thạch đỏ, hai người ở lại chăm sóc, mấy người quay về giúp kéo thuyền. Sean lẩm bẩm: “Hy vọng con thuyền này được làm bằng da của một loài lưỡng thê.”
Đội trưởng Hồ Dương lấy làm kỳ quái nói: “Anh nói gì thế?”
Nhạc Dương lặp lại một lượt, Trương Lập lập tức vỗ tay nói: “Tôi hiểu rồi, nếu là sinh vật biển, khi lên bờ, ắt sẽ bị tấn công ngay.”
Đội trưởng Hồ Dương lại thắc mắc: “Giải thích thế nào?”
Sean bèn nói: “Nếu thuyền của chúng ta chế tạo bằng da thuộc của một sinh vật biển, dẫu có là bá chủ của vùng biển này chăng nữa, thì cũng có lúc nó chết già hay trọng thương gì đó. Một khi đã bị sóng đánh lên mắc cạn ở đây, cũng chỉ còn đường chờ chết. Lúc ấy, thân thể khổng lồ của nó sẽ trở thành bữa ngon cho lũ động vật ăn thịt lưỡng thê và trên cạn.”
Lữ Cánh Nam gật đầu nói: “Lo lắng của Sean không phải là không có lý. Nếu nó không phải là động vật lưỡng thê, chúng ta kéo con thuyền này lên bờ đúng là không được an toàn lắm. Có điều, những cổ nhân ấy có trí tuệ như vậy, lúc chế tạo thuyền chắc là đã nghĩ đến điểm này rồi chứ nhỉ?”
Trác Mộc Cường Ba tổng kết lại: “Nói cách khác, lúc chúng ta ngồi thuyền lênh đênh trên biển thì an toàn, nhưng khi con thuyền này rời khỏi mặt biển hoặc chúng ta rời khỏi con thuyền, an toàn sẽ không được đảm bảo nữa. Ý của anh Sean có phải vậy không?”
Sean gật đầu: “Ừm, tóm lại là cẩn thận một chút thì hơn.”
Trong gió chợt vẳng lên tiếng lào xào lạo xạo, mấy người kéo thuyền đang bị lời nhắc nhở của Nhạc Dương làm cho căng thẳng hồi hộp quay ngoắt đầu lại. Chỉ thấy bãi cát vẫn thanh bình như thế, gió nhẹ cuốn lên những đợt sóng cát lăn tăn, bình lặng đến độ có chút gì đó bất thường. Trác Mộc Cường Ba nói: “Nhạc Dương, cậu sang bên trái kiểm tra, xem bên dưới bãi cát có thứ gì chui ra không. Ai kiểm tra bên phải?”
Trương Lập liền xung phong: “Tôi đi...”
Những người khác lại kéo thuyền đi thêm mấy chục mét nữa. Nhạc Dương nói: “Không có phát hiện gì cả, Cường Ba thiếu gia.”
Trương Lập đứng trên một gò cát hình tam giác khác, vung vẩy hai tay nói: “Tôi cũng không có phát hiện gì, Cường Ba thiếu gia.”
Trác Mộc Cường Ba tự giễu nói: “Được rồi, cả một người to đùng như tôi đây, vậy mà bọn họ đều không phát hiện ra.” Mẫn Mẫn nghe vậy thì bật cười khúc khích. Đúng lúc đó, Nhạc Dương bỗng kinh hãi kêu lên: “Cẩn thận đấy! Trương Lập!”
Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu sang nhìn, chỉ thấy trên gò cát Trương Lập đang đứng, từ phía sau lưng anh chàng không biết từ lúc nào đã vươn ra mấy sợi xúc tu, uốn éo vươn lên trời như lũ rắn. Trương Lập vẫn hoàn toàn không hay biết, còn vẫy tay gọi Nhạc Dương: “Tôi ở đây!”
“Vù!” một tiếng, sợi xúc tu to như cánh tay trẻ sơ sinh đột ngột quật tới. Trương Lập tức thì bị cuốn lên, rồi sợi xúc tu ấy vung lên một cái, ném Trương Lập xuống bãi cát bên dưới. Trương Lập dường như không bị thương nặng lắm, nhanh nhẹn bò lên phía trước mấy bước, định thần quay đầu nhìn lại, kêu toáng lên: “Chó chết, đây... đây là quái vật gì vậy?”
Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba, Sean và Lữ Cánh Nam vội bỏ dây thừng xuống, cầm vũ khí chạy đến chỗ Trương Lập, vòng qua gò cát ấy, liền thấy một con quái thú có cái đầu trông như cá mực đang náu mình trong cát, bên trong gò cát lộ ra nửa cái đầu và bảy tám cánh tay xúc tu. Cái đầu nó phải cao đến hai mét, xúc tu thì dài tới mười mấy mét, đang bất an quét qua quét lại trên bãi cát, nhưng trông có vẻ yếu ớt lắm.
Sean thốt lên: “Đây, đây chắc là ốc anh vũ rồi, nghe nói là nó to như cái xe tải, là tổ tiên của loài cá mực, nhưng con này sắp chết rồi, vừa nãy anh đứng trên lưng nó, không hiểu đã làm gì khiến nó tức giận, nên mới dùng nốt chút sức lực cuối cùng hất anh xuống.”
Trương Lập hỏi: “Ốc gì cơ? Sao mà to thế?”
Nhạc Dương nói: “Được rồi, được rồi, anh không chết là may mắn lắm rồi. Đây chính là cụ kỵ của ốc nhồi. Đám cụ kỵ này ở đây đều to lắm, chúng ta không dây vào được đâu, tốt nhất là trở lại kéo thuyền đi, đến bãi đá kia là an toàn rồi.”
Bên này Trương Lập vừa bị một phen hú vía, thì phía bên kia đội trưởng Hồ Dương đã lại hét lên: “Cường Ba! Mọi người mau trở lại kéo thuyền đi! Có thứ gì... có thứ gì dưới biển bò lên kìa!” Chỉ thấy anh và Ba Tang đã rời khỏi rặng đá đỏ, chạy về phía con thuyền.
Trác Mộc Cường Ba quay đầu lại nhìn, giật thót mình, bờ biển trắng xoá trong chớp mắt đã biến thành một vùng đen kịt, không biết có thứ gì dưới biển bò lên. Gã nhìn chằm chằm Nhạc Dương nói: “Không phải bị cậu nói đúng rồi đấy chứ?”
Cả bọn bèn không để ý đến con ốc anh vũ sắp chết đó nữa, chạy thẳng trở về cạnh con thuyền. Lúc này, lũ sinh vật dưới biển bò lên kia đã lộ rõ thân hình, con nào con nấy đều có càng to như kìm sắt, mỗi con tổng cộng hai đôi, cái đuôi vểnh lên cao, kèm theo một cái đầu nhọn to cỡ bóng đèn điện, nhìn bề ngoài rất giống bò cạp!
“Bò cạp biển! Cụ kỵ của lũ bò cạp!” Nhạc Dương kêu toáng lên.
Trương Lập lo lắng hỏi: “Chúng nó ăn thịt hay ăn chay thế?”
Nhạc Dương trừng mắt lên nhìn Trương Lập một cái, nói: “Anh nhìn ngoại hình của chúng đi, chẳng lẽ anh cho rằng bộ dạng ấy mà lại ăn chay à? Hơn nữa... hơn nữa, số lượng này cũng...”
Đội trưởng Hồ Dương lắc đầu: “Nhiều quá đi mất!”
Ba Tang kêu lên: “Đừng có lắm lời ở đây nữa, chạy mau!”
Chỉ trong chớp mắt, khắp đường bờ biển mà mắt họ nhìn thấy được, đều chi chít ken đặc lũ bò cạp biển đen ngòm, thân hình khổng lồ dài đến hai ba mét, trông như thể một binh đoàn thiết giáp đang lao sầm sập tới. Bọn Trác Mộc Cường Ba vừa kéo thuyền chạy vù vù, vừa ngoảnh đầu lại quan sát.
Quân đoàn bò cạp ấy không nhằm vào bọn họ, mà bắt đầu tìm kiếm trên bãi cát, những đôi càng dài mạnh mẽ hất cát lên cao như chiếc máy xúc đất, đôi còn lại gần miệng hơn bới tìm thứ gì đó trong cát ăn. Chẳng mấy chốc cả bãi cát đã trở thành bàn ăn cho quân đoàn bọ cạp mở tiệc.
Trong lúc ấy, con thuyền hình rắn của họ cuối cùng cũng được kéo lên rặng đá đỏ. Trác Mộc Cường Ba giẫm chân lên nền đá cứng, trong lòng mới có cảm giác chắc chắn phần nào, nhưng gã vẫn không hề dám lơ là. Lúc này sau lưng gã đã biến thành một bãi cát đen nhung nhúc nhu động. Còn vùng nham thạch đỏ nâu phía trước thì không hề bằng phẳng, những tảng đá đỏ to bằng nửa cái sân bóng rổ, còn có những cái rãnh hõm xuống hình bán nguyệt, tưởng như dung nham từ hàng trăm triệu năm trước còn chưa nguội tắt, hãy còn cuồn cuộn bọt khí bên trong. Mấy khúc xương khổng lồ đến mức có thể làm cột cung điện nằm rải rác trên vùng đá đỏ, chẳng biết là của loài động vật khổng lồ gì đã chết từ bao nhiêu năm trước, nhưng giờ đây thì chỉ còn lại xương trắng, cát mịn bay bay trong khe hở giữa các khúc xương, như lặng lẽ kể lể thở than, khiến dải đá đỏ vốn đã vắng lặng này càng thêm mấy phần hoang lương cô quạnh.
“Giờ chúng ta tính sao?” Nhạc Dương hỏi, nhìn chằm chằm vào quân đoàn bò cạp khiến người ta phát hoảng kia. Tính sao đây? Trác Mộc Cường Ba ngước sang phía Lữ Cánh Nam theo thói quen. Gã chợt phát hiện ra Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La cũng đang nhìn về phía mình. Nơi này đã không biết bao nhiêu năm nay không có người lai vãng, cũng không ai biết trong rừng rậm ở cuối bãi đá này có thứ gì nữa. Chưa một ai từng trải nghiệm những chuyện này, con đường họ đi, chỉ có thể dựa vào chính mình dò dẫm từng bước mà thôi.
Sean chợt lên tiếng: “Còn làm sao được nữa? Dĩ nhiên là giấu thuyền đi trước, đánh thức hai người này dậy, chạy vào bên trong thôi chứ sao.” Lời vừa dứt, trong rừng bỗng vang lên tiếng gào, lại một quân đoàn khác gồm hai màu vàng đen hiện ra giữa đám cây lưa thưa nơi bìa rừng, nhanh chóng xông về phía họ.
Trong tầm mắt họ lần này là một bầy động vật dài cỡ hai ba mét, da màu vàng, có đốm vằn đen, miệng rất rộng, đuôi vừa to vừa dài, khí thế hừng hực xồng xộc ập đến. Cả đám người bọn Trác Mộc Cường Ba căng thẳng nhìn những thân thể đang cử động lao đến đó, bắn ư, số lượng nhiều như thế, dù bắn hết sạch đạn cũng chưa chắc giết được bao nhiêu con, mà nổ súng lại rất có thể thu hút thêm sự chú ý của nhiều quái thú khác. Nếu phá vòng vây xông ra thì sao? Mỗi người đều không thể không tự ước lượng xem liệu mình có thể xông lên được bao nhiêu bước. Không tấn công? Bọn chúng đã mỗi lúc một áp đến gần hơn, tốc độ nhanh kinh người, ai biết được lũ sinh vật bộ dạng quái dị này rốt cuộc muốn gì, nếu để chúng áp sát rồi thì thực đúng là không thể kháng cự được. Bọn họ lúc này đây, tựa như những kẻ lớ ngớ đi vào giữa chiến trường của hai quân đoàn đang ác chiến, mà song phương đều là những thứ họ không dây vào được, cũng chẳng hề muốn dây vào. Giờ thì cả bọn đã hiểu được nỗi gian nan của kẻ sinh tồn trong khe hẹp là như thế nào.
Tấn công hay không tấn công? Trác Mộc Cường Ba cần phải phán đoán và đưa ra quyết định trong một hoặc hai giây, một quyết định liên quan đến sự sống chết của tất cả những người này. Gã đưa mắt nhìn số lượng bọn quái thú mới xuất hiện, rồi lại nghĩ tới quân đoàn bò cạp sau lưng, kiên quyết nói: “Trở vào thuyền, đừng nổ súng.”
Cả bọn khiêng hai người đang ngủ say như chết vào thuyền, rồi tất cả cũng nhảy vào theo. Bọn quái vật chỉ còn cách họ chưa đầy năm chục mét. Nòng súng của mọi người đều hướng cả ra bên ngoài, họ căng thẳng quan sát lũ quái vật đang nhanh chóng tiến sát đến. Trác Mộc Cường Ba ấn chặt bàn tay đang run run của Trương Lập, giúp anh bình tĩnh lại. Giờ phút này mà để cướp cò súng vì quá căng thẳng thì thật không hay chút nào.
Sean hờ hững liếc sang phía Trác Mộc Cường Ba một cái, thầm nhủ: “Phán đoán chỉ dựa vào trực giác thôi à, quả nhiên cũng có chút tài năng đấy.”
“Sean, anh xem bọn chúng có phải động vật ăn thịt không?” Trác Mộc Cường Ba hình như cũng cảm nhận được Sean đang nhìn mình, bèn hỏi luôn một câu.
Sean nói: “Ừm, chắc là động vật ăn tạp, có lẽ chúng chủ yếu ăn cá tôm nhỏ và các sinh vật phù du.”
Nhạc Dương thắc mắc: “Sao anh nghĩ vậy?”
Sean đáp: “Cậu không thấy miệng của chúng à? Ngạnh cứng trong miệng đó, dùng để nghiền thức ăn thì được, nhưng lại thiếu hàm răng sắc nhọn, không thể xé thịt, ăn gì cũng phải nuốt chửng. Thể tích của chúng ta vừa khéo lại to hơn cái miệng chúng một chút, không thể nuốt trôi. Không biết có phải Cường Ba dựa trên đặc điểm này để phán đoán mức độ uy hiếp của chúng đối với chúng ta hay không?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Đến rồi, đừng hoảng hốt nhé.”
Chỉ thấy dòng chảy pha lẫn hai màu vàng đen ấy đến sát gần con thuyền hình rắn của họ, quả nhiên là tách ra làm hai, đến đuôi thuyền lại hợp vào thành một, chẳng hề để mắt nhìn con thuyền và những người ngồi trong nó lấy một lần. Trong mắt những sinh vật ấy, dường như chỉ cần thứ nào to hơn miệng mình là chúng không thèm để ý tới.
Coi như đã qua được một nạn lớn, những người trong thuyền lại bắt đầu bàn tán xôn xao. Trương Lập nói đó là cụ kỵ của thằn lằn, Nhạc Dương bảo trông giống con thạch sùng khổng lồ hơn, rồi vẫn là Sean chỉ ra, đây có lẽ là loài động vật lưỡng thê giống như con cá cóc, có thể nói là tổ tiên của loài kỳ nhông cũng không sai.
Trương Lập bò ra mép thuyền nói: “Bọn chúng hành động tập thể với quy mô lớn như vậy, rốt cuộc là đang làm gì nhỉ?”
Nhạc Dương đáp: “Còn chưa nhìn ra à, giành bữa tối chứ còn làm gì.”
Sean chợt lên tiếng nhắc nhở: “Trương Lập, đừng gác đầu lên mạn thuyền như thế, bị đớp cho một cái thì chẳng phải chuyện chơi đâu.”
Trương Lập vội rụt đầu lại, nói: “Anh Sean, không phải vừa nói thể tích của chúng ta to hơn miệng chúng, chúng phải chẳng hứng thú gì với chúng ta mới phải chứ.”
Sean nói: “Nhưng cậu gác đầu lên mạn thuyền như thế thì chúng chỉ nhìn thấy cái đầu cậu thôi, không thấy mắt chúng đều mọc trên đỉnh đầu à? Tư thế đó của cậu cũng vừa khéo đấy, biết đâu cũng có con nào muốn thử món mới thì sao?”
Quân đoàn pha hai màu vàng đen ấy ùn ùn tràn xuống dải đá đỏ như sóng thủy triều, xông thẳng vào giữa trận địa của lũ bọ cạp đen, chẳng cần phải trái đúng sai gì, vùi đầu xuống cát tìm kiếm ngay. Thì ra, bọn chúng đến cướp thức ăn của lũ cụ kỵ nhà bọ cạp thật. Móng vuốt của những sinh vật giống con kỳ nhông ấy không thích hợp để đào bới trong cát, nên chúng phải nhao đến cướp thức ăn mà bọn tổ tiên nhà bọ cạp đào lên được. Cụ kỵ nhà bọ cạp chưa tiến hóa xong, miệng còn nhỏ, ăn chậm, không như lũ tổ tiên nhà kỳ nhông, há miệng một cái đã xong một bữa. Mà lũ tổ tiên kỳ nhông này còn lợi dụng thân thể khổng lồ và bộ da trơn nhẵn, khiến lũ tổ tiên bọ cạp chẳng làm gì được. Đôi càng bò cạp không kẹp được thân thể vừa lớn vừa trơn tuồn tuột của kỳ nhông, còn thân thể mỏng manh của chúng lại bị lũ động vật to béo nần nẫn kia chen chúc dồn cả vào một bên, nên lũ bò cạp chỉ đành trơ mắt ra nhìn thức ăn mình đào lên được bị nuốt sạch. Tổ tiên bò cạp cũng có cách đối phó, chúng dùng gai ở đuôi đâm vào bọn ăn trộm đáng ghét. Bọn ăn trộm ấy da thô thịt lại dày, bị đâm mấy phát mà chẳng đau chẳng ngứa gì, nhưng chúng lại quay sang tự đánh nhau để tranh giành thức ăn. Khá nhiều tổ tiên bò cạp lợi dụng khoảng trống do bọn tổ tiên kỳ nhông đánh nhau ấy, ăn được một chút thức ăn thừa vương vãi. Các sinh vật dưới cát kia quả thực quá nhỏ, bọn Trác Mộc Cường Ba không nhìn rõ, chỉ thấy từng tảng thịt bị hất văng lên trong cuộc tranh đấu giành thức ăn giữa tổ tiên bò cạp và tổ tiên kỳ nhông. Từng mảng thịt to tướng và máu xanh như mực bắn toé lên không trung.
Đường Mẫn kéo kéo vạt áo rách bươm của Trác Mộc Cường Ba nói: “Kinh... kinh quá.”
Trác Mộc Cường Ba an ủi cô: “Không sao đâu, quen rồi sẽ thấy bình thường thôi.”
Đường Mẫn kinh hoảng kêu lên: “Anh... anh muốn nói, chuyện... chuyện như vậy sẽ... sẽ gặp rất nhiều à!”
Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu: “Chắc chắn rồi, em phải chuẩn bị tâm lý trước, xét cho cùng đây cũng là một thế giới hoàn toàn xa lạ với chúng ta. Hiện tại những động vật đó không ăn thịt chúng ta, không có nghĩa là chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió, nói không chừng...”
Đường Mẫn càng nắm chặt bàn tay hơn, lo lắng nói: “Sao có thể thế được, nơi đây... nơi đây, đúng là Shangri-la à? Shangri-la chẳng phải là thiên đường của con người hay sao?”
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười đáp: “Có vẻ như mọi người đã hiểu lầm rồi. Shangri-la phải là thiên đường của tất cả sinh vật mới đúng, sự sống từ mấy trăm triệu năm trước không ngờ vẫn có thể tồn tại cho đến tận ngày hôm nay. Dùng hai chữ “kỳ tích” để hình dung e rằng vẫn còn chưa đủ.”
Đường Mẫn nói: “Bọn chúng tàn sát lẫn nhau như thế, rõ ràng là cá lớn nuốt cá bé, thế cũng có thể coi là thiên đường ư?”
Trác Mộc Cường Ba đáp: “Bọn chúng tự do.”
Đội trưởng Hồ Dương nhìn sang Trác Mộc Cường Ba với ánh mắt kính trọng, bốn chữ đơn giản ấy đã khắc họa được thế nào là thiên đường thực sự. Ngoại trừ vùng đất Shangri-la, trên hành tinh thuộc về loài người này, hiện giờ còn có loài động vật nào được tự do thực sự đâu, bọn chúng chẳng qua chỉ sinh tồn dưới ý chí của con người mà thôi.
Ba Tang lạnh lùng nhìn hai đám quái thú tiền sử tranh đoạt thức ăn, trong lòng chợt thoáng dấy lên một tia sợ hãi, nhưng không sao nắm bắt được, rồi anh ta nhanh chóng hiểu ra rằng, mình chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, vì vậy không thể nào khơi gợi được thêm nhiều hồi ức khác.
Dòng chảy hai màu vàng đen lẫn lộn ấy phải mất nửa tiếng đồng hồ mới hoàn toàn qua hết khu vực xung quanh thuyền hình rắn, tuy cũng có vài con tổ tiên kỳ nhông đưa đôi mắt nhỏ tí hin tò mò quan sát con thuyền, nhưng cũng không dò xét gì hơn. Kích thước bộ não của chúng quyết định rằng chúng chỉ sinh tồn để ăn và sinh sôi nảy nở, không cần nghĩ ngợi quá nhiều. Trên bãi cát dưới rặng đá đỏ đã chật ních toàn là quái thú, trông chẳng khác nào một nồi cháo nhão khổng lồ, đến bản thân lũ quái thú ấy cũng bị ních chật đến không thể nhúc nhích gì được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Đúng lúc ấy, một bầu không khí bất an chợt lan tỏa khắp xung quanh. Tổ tiên bò cạp ở sát bờ biển bắt đầu rút lui xuống nước, đám cụ kỵ kỳ nhông cũng ngừng tranh giành thức ăn, vô số đôi mắt nhỏ nhìn trừng trừng lên không trung, đầu nghểnh cao, gầm rú vang động hết đợi này đến đợt khác. Quân đoàn vàng đen lẫn lộn ấy cũng bắt đầu tiến về phía biển, nhưng bãi cát quả thực đã quá chật chội, muốn tiến lên thì phải chen chúc xô đẩy, khiến cảnh tượng lại càng thêm hỗn loạn bội phần. Những con cụ kỵ kỳ nhông đến sau cùng còn chưa kịp ăn miếng nào, cũng chạy xô xuống biển. Cùng lúc ấy, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đều cảm giác thấy có gì đó bất bình thường. Sean và Nhạc Dương cũng nhíu mày, cơ hồ như nghĩ ra điều gì đó.
Trương Lập nghi hoặc: “Đang diễn trò gì vậy? Đổ bộ Normandy à?”
Nhạc Dương đáp: “Cuộc rút lui... chứ.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Dòng lũ đã rút, chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này thôi.”
Đội trưởng Hồ Dương lấy làm lạ hỏi: “Đi đâu bây giờ? Không phải nói chỗ này tạm thời tương đối an toàn sao?”
Sean lắc đầu: “Không, không an toàn, cần phải đi khỏi đây.”
Lần này, Trương Lập là người đầu tiên phát hiện, trên bãi cát, một bóng đen trùi trũi phủ lên giữa đám tổ tiên bò cạp và kỳ nhông, anh chàng ngẩng đầu lên, rồi hét toáng: “Nhìn kìa! Máy bay!” Nói dứt lời lại tự hỏi mình: “Không thể nào, máy bay?”