Nhạc Dương chỉ lên những viên đá Mã Ni ở tầng cao nhất... cổ văn bên trên đã bị phong hóa không còn gì nữa, “hướng dòng chảy của biển ngầm dưới lòng đất giữ được tính ổn định, nó sẽ đưa con thuyền băng qua biển ngầm đến những nơi tương đối gần nhau. Cổ nhân của một nghìn năm trước, cũng bắt đầu từ đây, bước chân lên con đường du hành vùng đất Shangri-la này. Đừng quên những viên đá Mã Ni này đều là đá núi lửa mật độ rất cao, còn rắn hơn cả đá hoa cương nữa. Từ mức độ phong hóa của chúng có thể thấy, những viên đá này đã được đặt ở đây cả nghìn năm rồi. Cũng có nghĩa là, sau khi vào rừng sâu, những bậc tiền bối kia không còn trở lại đây nữa.”
Cả bọn ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên dưới vầng mặt trời của Shangri-la, một bóng đen có cánh đang bay một cách vững chãi. Nhìn ngoại hình ấy, nhìn tư thế bay theo một đường thẳng tắp vững vàng ấy, đích thực là rất giống máy bay. Tuy nhiên, nếu ở Shangri-la vẫn có thể nhìn thấy phương tiện giao thông hiện đại này, thì từ bên ngoài cũng có thể thấy được nơi này mới đúng chứ? Nhưng rất nhanh sau đó, họ đã nhận ra, “máy bay” không chỉ có một cái, mà là cả một bầy!
Người đầu tiên có phản ứng là Ba Tang. Anh ta nhảy khỏi thuyền, nói lớn: “Chạy mau! Không phải máy bay!” Đồng thời, trong lòng anh cũng hết sức nghi hoặc: “Sao tay run thế này? Sao tay run thế này? Cơ thể muốn nói gì với mình vậy? Lẽ nào mình đã thấy thứ này rồi?”
Trác Mộc Cường Ba cũng nói: “Là cảm giác nguy hiểm! Mau lên! Kéo con thuyền này vào rừng, nhanh lên! Xuống hết đi!”
Cả bọn vội nhảy xuống thuyền, rồi lại vội vã kéo thuyền rời xa bãi cát, chạy vào khu rừng đầy những cây cổ thụ khổng lồ phía trước. Mới chạy được chưa đầy hai trăm mét, những cái “máy bay” khổng lồ kia đã bổ nhào xuống gần bãi cát. Lúc này họ mới nhìn rõ, đó chẳng phải máy bay, mà là một đàn chim khổng lồ. Nhìn bằng mắt thường, lũ chim khổng lồ ấy sải cánh phải dài đến hơn chục mét, thoạt nhìn trông chẳng khác gì chiếc máy bay cả. Mỏ chúng dài tầm một hai mét, hình cong cong, trông giống như đầu máy bay Condor của Nga; không cần phải nghi ngờ gì về khả năng tấn công của cái mỏ ấy, dẫu là nham thạch rắn chắc sợ rằng cũng bị bửa vỡ ra như chơi. Chỉ thấy đàn chim khổng lồ đó đảo lượn xen kẽ nhau bên trên bãi cát, mỗi lần bổ xuống, là đều có một hai con bò cạp biển hoặc kỳ nhông bị bốc lên khỏi mặt đất, đôi móng vuốt khổng lồ như thể cái bừa sắt gắn trên xe cẩu, lũ bò cạp biển và kỳ nhông bị chộp trúng thậm chí còn chẳng có cơ hội kêu lên một tiếng cứu mạng thì đã tắt hơi. Bãi cát vang động những tiếng gào rú thê thảm. Đám người bọn Trác Mộc Cường Ba bị tiếng kêu gào bi thiết ấy xua chạy, lại càng tăng tốc mau chóng rời khỏi chốn lò mổ khủng khiếp, nếu bị bọn sinh vật khổng lồ đó bao vây thì thật đáng sợ. “Lũ chim ở đó ăn người và bò dê, giống như gà mổ thóc vậy,“ lúc này họ mới có thể hiểu được, người xưa đã miêu tả lũ quái thú khổng lồ ở Shangri-la này chân thực sinh động nhường nào.
Trương Lập nhớ đến con Đại kim điêu từng gặp ở Khả Khả Tây Lý. Nếu nói bọn chim khổng lồ ở đây mới thực sự là hùng ưng, thì so với chúng, con Đại kim điêu ấy cùng lắm cũng chỉ có thể tính là chim sẻ mà thôi.
Trác Mộc Cường Ba vừa chạy vừa thở hồng hộc hỏi: “Sean, anh có biết gì về bọn chim này không?”
Sean không nhịn được phải chửi bậy một tiếng: “Biết được cái cứt chó ấy. Cái chỗ này, thực là điên mẹ nó rồi.”
Trương Lập nói: “Nhưng mà vẫn còn đỡ, bọn quái vật bay ấy đều không phát hiện ra chúng ta, chỉ cần bị một con phát hiện ra, thì cũng tiêu đời rồi.”
Nhạc Dương liếc sang nhìn Trương Lập với ánh mắt lo sợ, không ngờ chuyện như vậy mà anh cũng nói ra miệng được. Quả nhiên, lời Trương Lập vừa mới dứt, khi họ còn cách cây cổ thụ khổng lồ gần nhất chưa đầy hai trăm mét, một con chim khổng lồ hình như đang làm nhiệm vụ tuần tra đã chú ý đến con quái vật hình rắn đang di động bên dưới, bèn định đảo xuống xem cho rõ ràng. Cảm giác thấy tiếng gió vù vù, đội trưởng Hồ Dương liền lớn tiếng chửi: “Chết tiệt thật, quả nhiên bị phát hiện rồi!” Trác Mộc Cường Ba thúc giục: “Chạy nhanh lên!”
Chân người sao có thể nhanh bằng cánh chim, Sean ngoảnh đầu lại nói: “Không kịp mất rồi!”
Đội trưởng Hồ Dương hét lớn: “Lấy đồ ra!” Dứt lời, anh liền dùng cùi chỏ hất ba lô sang một bên, hai tay lăm lăm súng, những người khác cũng chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến với tốc độ và phản ứng kinh người. Không ai để ý đến Ba Tang vẫn bần thần ra đó: “Chết chắc rồi!” Anh ta lẩm bẩm bằng giọng nhỏ đến nỗi chỉ mình mình nghe thấy. Lữ Cánh Nam dặn dò cả bọn: “Đừng bắn bừa bãi, tiếng súng sẽ làm kinh động đồng loại của nó hoặc lũ quái thú trong rừng, nhất định phải cho nó một đòn chí mạng luôn.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Cô nói nổ súng, thì chúng tôi sẽ bắn.”
Trương Lập đầy tự tin hùa theo: “Nó mà dám lại đây, chúng ta sẽ cho nó biết thế nào là thực lực của đội ngũ tinh anh này.”
Đến gần rồi, bóng đen khổng lồ che khuất cả mặt trời, trong gió hòa lẫn tiếng rít gào, cả một vật thể khổng lồ từ trên không trung bổ nhào xuống, hình chưa tới nhưng âm thanh thì đã đến trước, khí thế như muốn nuốt trọn cả hồn phách người ta. Lữ Cánh Nam cầm chắc súng trong tay, thầm tính toán khoảng cách giữa họ và con chim khổng lồ. Nếu hướng thẳng họng súng lên trời xạ kích, muốn gây ra thương tích chí mạng cho con vật khổng lồ ấy, thì khoảng cách nổ súng không thể vượt quá hai trăm mét. Không kịp sử dụng ống nhòm điện tử, cô chỉ còn cách dựa vào độ cao của bình đài làm chuẩn, cùng đôi mắt tinh nhanh đã trải qua rèn luyện nhiều năm để quan sát thực tế. Từng con số liên tục nhảy lên trong óc cô, một nghìn ba trăm mét, một nghìn một trăm mét, tám trăm, bảy trăm, năm trăm...
Lữ Cánh Nam không ngừng nhắc nhở mọi người: “Đợi chút đã... đợi chút đã... đợi thêm chút nữa...” Lòng bàn tay người nào người nấy ướt đẫm mồ hôi. Con chim ấy đúng là lớn thật, càng đến gần, càng cảm giác được áp lực do sự chênh lệch quá lớn về thể hình mang đến, chín người cộng với cả con thuyền hình rắn, đã hoàn toàn bị bóng đen của nó che lấp.
Đúng vào khoảnh khắc Lữ Cánh Nam sắp thốt lên “nổ súng”, con chim khổng lồ ấy liền đột nhiên đập mạnh hai cánh, cô lập tức nghĩ ra, lũ chim đang lao nhanh xuống cần phải đập cánh để giảm bớt đà lao trước khi chạm đất, không ngờ con chim này lại bắt đầu giảm tốc từ khoảng cách xa như vậy! Khi hai chữ “nổ súng” thốt ra khỏi miệng thì đã chậm mất một bước, đôi cánh chim dài hơn mười mét ấy mà đập lên thì đâu phải chỉ phất qua một cơn gió nhẹ. Đám người trên mặt đất bị gió thổi cho ngã nghiêng ngã ngửa, cát đá quất vào những chỗ hở trên cơ thể đau rát như roi mây, rát như lửa đốt, mắt cũng không sao mở ra nổi nữa. Trong lúc hỗn loạn ấy chỉ có hai ba người nổ súng được, nhưng nòng súng nghiêng ngả ấy căn bản không thể nào bắn trúng được con chim khổng lồ.
Ba Tang cảm thấy cơ thể mình đột nhiên co rút lại, kế đó là hai bàn chân rời khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung, anh ta vội hét lớn: “Nó bắt được tôi rồi! Nó bắt được tôi rồi!” Lữ Cánh Nam cũng hét: “Nó không bắt anh, nó bắt thuyền của chúng ta!” Chỉ trong một khoảnh khắc câu nói ấy thốt ra, ba người đội trưởng Hồ Dương, Đường Mẫn, Nhạc Dương đều lần lượt bị bốc lên khỏi mặt đất.
“Cắt dây thừng!” “Đừng, bọn Vương Hựu vẫn ở trên thuyền!” “Nổ súng, nổ súng!” “Ai chọc súng vào người tôi thế! Cẩn thận cướp cò bây giờ!” Tiếng la hét vang lên ầm ỹ. Chợt nghe Lữ Cánh Nam gầm lên trong gió: “Mọi người đừng nổ súng, cẩn thận ngộ thương lẫn nhau! Dừng lại hết. Pháp sư Á La! Đều nhờ ngài cả!”
Pháp sư Á La nghe gió đoán tiếng, nhắm mắt hướng lên không trung bắn liên tiếp mấy phát liền, chỉ nghe một tiếng rít the thé bi phẫn cất lên, những người đang bị treo lơ lửng trên không trung bỗng cảm thấy thân thể trầm hẳn xuống, rồi sau đó nặng nề rơi bịch xuống đất, thoáng sau đó, gió cát ngừng bay, khi mở mắt ra lần nữa thì con chim khổng lồ kia đã bay mất. Trác Mộc Cường Ba thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nhìn thấy con thuyền hình rắn thì gã lại đớ người ra. Khung thuyền đã bị móng vuốt bén như sắt thép của con chim khổng lồ ấy quắp vào làm gãy mất mấy nhánh, cả xương sống ở giữa cũng bị gãy làm hai đoạn, vỏ thuyền dày chắc đến cả dao quân dụng cũng không đâm thủng được đã bị móc rách mấy vệt dài cả mét... Con thuyền đã bị phá hủy hoàn toàn!
Nhạc Dương cằn nhằn với Trương Lập: “Anh không nói thì có chết ai đâu chứ, nói cái gì không nói, lại bảo con chim kia sẽ lao xuống, giờ thì hay rồi, chúng ta khỏi phải cất giữ con thuyền này làm gì nữa.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Giờ không phải lúc các cậu cãi nhau. Mau mau rời khỏi chỗ này, nó có thể trở lại bất cứ lúc nào đó.”
Sean gật đầu nói: “Hình thể lớn như vậy mà vẫn còn hành động tập thể, quá nửa là có quan niệm gia tộc nguyên thủy rồi, chắc chắn nó đang đi tìm trợ thủ đấy.”
Một mình Trác Mộc Cường Ba cõng Vương Hựu, đội trưởng Hồ Dương và Ba Tang cùng khiêng Triệu Trang Sinh lên, những người khác vác theo tất cả những thứ có thể vác đi được. Trải qua mấy lần đụng độ, ý chí chiến đấu của đội ngũ tinh anh này đã hoàn toàn tiêu tan, cả bọn cuống cuồng chạy tháo mạng vào rừng sâu. Chỉ có vào được trong rừng, những cây cối cao lớn rậm rạp kia mới ngăn cản được sự tấn công của lũ chim khổng lồ ấy. Nhạc Dương co cẳng chạy, vấp chân ngã oạch một cái, Trương Lập vội quay lại kéo anh chàng lên. Nhạc Dương nhổm dậy vừa chạy vừa hét lớn: “Mặc kệ tôi, chạy đi, chạy đi.” Trương Lập bất chợt ngước mắt nhìn trời, kêu lên kinh hãi: “Ối trời ơi, nó dẫn theo đám anh em đuổi tới rồi kìa.” Nhạc Dương đấm cho anh một cú thật mạnh, hét lớn: “Còn đần thối ra ấy làm gì, mau chạy đi!”
Đường Mẫn không kìm được ngoảnh đầu lại liếc nhìn, Trác Mộc Cường Ba vội quát: “Không được quay đầu lại, chạy đi nhanh lên!”
Pháp sư Á La cũng nói: “Để tôi đoạn hậu, khi nó tới tôi sẽ báo với mọi người, tất cả cứ chạy thẳng về phía trước đi.”
Trước áp lực đè nặng, cả bọn chợt cảm thấy như thể được thần linh trợ giúp, vai gánh lưng gồng, vậy mà vẫn chạy với tốc độ cơ hồ có thể phá được kỷ lục thế giới môn chạy cự ly ngắn hai trăm mét. Có điều, chỉ có một hai cây cổ thụ vẫn không được, họ còn phải tiếp tục chạy vào sâu hơn nữa, chạy đến nơi rừng cây rậm rạp hơn.
May thay, không biết có phải đám người của bọn Trác Mộc Cường Ba quá nhỏ bé hay không, mà không hề thu hút sự chú ý của lũ chim khổng lồ, chúng chỉ lấy con thuyền hình rắn của họ làm mục tiêu trút giận, vừa mổ vừa quặp, cho đến khi phá nát con thuyền tội nghiệp thành một đống mảnh vụn bầy nhầy mới bực tức bay đi.
Đám người đang chạy trốn hoàn toàn không biết điều đó, vẫn cứ chạy như điên cuồng trong rừng. Cuối cùng, khi cây cối xung quanh bắt đầu ken dày, mặt đất cũng trở nên mềm xốp hơn, họ mới từ từ thả bước chân chậm lại, mấy người to gan bắt đầu ngoảnh lại quan sát xem lũ chim kia có còn đuổi theo nữa hay không. Sean chạy phía trước cả bọn, vừa nghe thấy đội trưởng Hồ Dương ở đằng sau nói: “An toàn rồi, bọn chúng không đuổi theo nữa đâu,“ nhất thời không chú ý, bước chân bỗng hẫng một cái, toàn thân lập tức chìm xuống. Anh ta vội hét lên: “Vũng lầy! Vũng lầy! Kéo tôi lên với!” Câu nói ấy vừa mới dứt, hai chân đã hoàn toàn chìm hẳn vào trong bùn nhão.
Lúc này người ở gần Sean nhất là Ba Tang chỉ cách anh ta chưa đầy mười bước, đồng thời những người khác cũng đã phát hiện ra, lúc chạy không ai có cảm giác, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút, thân thể sẽ chìm xuống dưới. Bùn đất dưới chân quá mềm, hoàn toàn không thích hợp để đứng trong tình trạng mang vác nặng, muốn xông đến kéo Sean thì đã quá muộn rồi. Lữ Cánh Nam lướt qua bên cạnh Trác Mộc Cường Ba, vung tay lên dây móc bắn vào một thân cây lớn, cùng lúc nói với Sean: “Bắn dây ra!”
Cả bọn vội bắn dây, móc vào cành cây khổng lồ, Sean cũng kịp thời bắn dây móc được vào một cây lớn trong lúc nguy cấp, rồi bám vào dây thép kéo thân hình dính đầy bùn nhão leo lên trên, chỉ hiềm là ba chiếc ba lô anh ta đeo trên lưng đã bị rơi mất hai.
Trác Mộc Cường Ba bảo vệ Vương Hựu, đội trưởng Hồ Dương lo cho Triệu Trang Sinh, cũng lần lượt lên cây, chín người chia nhau dựa vào bốn thân cây lớn. Mãi đến lúc đứng vững được trên thân cây, mọi người mới nhận ra, cây cối ở đây đều vô cùng quái dị. Cả một vạt rừng dường như chỉ có một loại cây, phần thân cây sát bên đầm lầy xòe ra theo hình nón, đường kính chỗ lớn nhất phải lên tới năm mét, càng lên trên thì càng nhỏ dần, cuối cùng thì thu nhỏ lại đến khoảng chưa đầy nửa mét, nhưng cứ vươn thẳng lên cao mãi, sừng sững cả trăm mét, cây không phân nhánh, trên ngọn cao hơn trăm mét mới xòe rộng ra như cái ô, lá xanh biếc che kín cả bầu trời. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Lúc cả bọn đang dựa vào mặt nghiêng trên thân cây hình nón ấy nghỉ ngơi giây lát, Nhạc Dương tranh thủ hỏi Sean đang đứng phía xa xa: “Anh Sean ơi, ở đây có gì nguy hiểm không?”
Sean cười khổ nói: “Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ?”
Trác Mộc Cường Ba đặt Vương Hựu lên một cành cây, Đường Mẫn bèn đến kiểm tra cho anh ta. Đội trưởng Hồ Dương cũng đặt Triệu Trang Sinh xuống, Lữ Cánh Nam cũng tới xem tình hình thế nào. Trương Lập đứng trên một thân cây khác nhăn mặt nói: “Mẫn Mẫn, nghĩ cách đánh thức họ dậy đi, cứ cõng họ chạy mãi thế này cũng không phải là cách, nơi đây chỗ nào cũng nguy hiểm hết đó.”
Đường Mẫn nói: “Tôi biết chứ, nhưng mà thật sự chẳng có cách nào hết cả. Tôi đã thử qua đủ các loại kích thích, nếu là người thường thì đã tỉnh lại từ lâu rồi...” Lữ Cánh Nam kiểm tra Triệu Trang Sinh, tình hình cũng tương tự. Nhạc Dương nói: “Để tôi thử xem nào.” Nói đoạn, anh chàng nhảy lên người Triệu Trang Sinh, hai tay béo má đối phương, vừa kéo vừa giật, vừa hét lên: “Dậy đi, dậy đi.”
Sean thì lại lấy làm hứng thú với thân cây nơi họ đang dừng chân. Vỏ cây hơi giống vỏ quả dứa, có vô số mắt hình thoi gồ lên che phủ toàn bộ. Anh ta gõ gõ khắp bốn phía, lấy con dao nhỏ ra cắt thử, quan sát, cuối cùng nói: “Lẽ ra tôi phải nghĩ ra từ trước rồi mới đúng, đây đều là thực vật họ dương xỉ cả đó.”
Đường Mẫn lại thử thêm mấy phương pháp kích thích khác, vẫn không có hiệu quả gì, nhưng hơi thở và mạch đập của Vương Hựu đều hết sức bình thường. Cô lắc đầu nói: “Vẫn không được, chỉ còn cách đợi bọn họ tự tỉnh lại thôi. Hoặc có lẽ vì chúng ta cứ liên tục bôn ba, không có thời gian dừng lại nghỉ ngơi cho tử tế, nên họ vẫn ở trong trạng thái hôn mê để tự bảo vệ.”
Trác Mộc Cường Ba gật đầu. Trạng thái hôn mê để tự bảo vệ mình này Lữ Cánh Nam đã nói với họ. Rất nhiều sinh vật trong giới tự nhiên, đặc biệt là động vật có vú, có cơ chế hôn mê đặc biệt để tự bảo vệ. Khi gặp biến cố trọng đại hoặc nỗi sợ không thể chịu đựng nổi, để bảo đảm cho hệ thần kinh không bị sụp đổ vì biến đổi quá lớn và tâm lý sợ hãi dữ dội, bộ não của chúng sẽ tự động phát ra mệnh lệnh để cơ thể tự chìm vào hôn mê. Như loài đà điểu vùi đầu vào trong cát, hoặc như con cá sấu bị Trác Mộc Cường Ba dọa cho ngất xỉu ở rừng Mãng Xà, đều là các biểu hiện của cơ chế hôn mê tự bảo vệ mình.
Trương Lập nhìn Nhạc Dương cưỡi trên người Triệu Trang Sinh ra sức hành hạ, bất giác chợt thấy cảm khái trong lòng, lịch sử lúc nào cũng giống nhau đến kinh hồn như vậy hay sao.
Nhạc Dương đã tát cho hai má Triệu Trang Sinh đỏ tấy sưng vù cả lên. Lữ Cánh Nam liền ngăn anh lại: “Nhạc Dương, đừng gọi nữa, cậu làm vậy không khiến cậu ta tỉnh được, ngược lại còn khiến cậu ta bị thương nữa.”
Chợt nghe Nhạc Dương mừng rỡ reo lên: “Cậu ấy tỉnh rồi! Giáo quan! Cậu ấy tỉnh rồi! Mẫn Mẫn, cô lại đây xem xem.”
Đường Mẫn vội tung dây móc lên, đu qua thân cây đó, chỉ thấy Triệu Trang Sinh mấp máy môi, ú ớ, chẳng ai hiểu anh ta đang nói gì. Tròng mắt anh ta chuyển động bên trong hốc mắt, ngón tay cũng bất giác co rút lại, đích thực là đã tỉnh rồi. Đường Mẫn dựa theo cơ chế đánh thức nghiêm ngặt thử thao tác hai lần, chỉ nghe Triệu Trang Sinh thốt lên một tiếng: “Tôi bị say sóng.” Cặp mắt nhắm nghiền chầm chậm mở ra. Triệu Trang Sinh chỉ thấy mấy bóng người mơ hồ, rồi từ từ trở nên rõ ràng hơn, nhưng người có thấy đâu, đó đều là những cây cổ thụ cao chọc trời cả. Lát sau, anh ta hỏi: “Tôi... đây đây là đâu vậy?”
“Ha ha!” Nhạc Dương cười lớn, bắt chước giọng điệu của Trương Kiện nói, “Hỡi nhân loại đã thức tỉnh kia, người đã được ban phước lành!”
Triệu Trang Sinh giờ mới nhìn rõ, bên cạnh mình có mấy gương mặt thân thuộc, Nhạc Dương, Mẫn Mẫn, đội trưởng Hồ Dương. Nhạc Dương vẫn còn ở bên cạnh bô lô ba la: “Chúng ta đến rồi! Đây là Shangri-la, đây là Shangri-la đấy! Chúng ta đã đến Shangri-la rồi! Cậu là đồ lười nhác, chúng tôi phải liều sống liều chết mới đến được đây, cậu thì chỉ cần ngủ một giấc là xong xuôi hết cả. Ông trời thực đúng là không có mắt.”
Triệu Trang Sinh nghe nói đến Shangri-la, vội cố gượng vùng dậy nhìn, nhưng lại bị Đường Mẫn ấn trở xuống, nói: “Giờ sức khỏe anh vẫn còn rất yếu, ngoan ngoãn nằm đó, không được loạn động, uống chút nước trước đã.”
Triệu Trang Sinh đưa mắt nhìn ba người bên cạnh mình, lập tức kinh hãi kêu lên: “Sao chỉ có mấy người này, lúc tôi đi ngủ trên thuyền còn mười mấy người cơ mà. Giáo quan đâu? Cường Ba thiếu gia đâu?” Tới đây, anh ta lại không nén được hỏi tiếp: “Những người khác đâu rồi?”
Nhạc Dương nói: “Trên các cây khác, cậu đừng có cựa quậy lung tung, chỗ này hẹp lắm đấy, bên dưới là đầm lầy, cậu mà lăn một cái là rơi ngay xuống đó.”
Trác Mộc Cường Ba ở đằng xa cũng lên tiếng: “Triệu Trang Sinh, tỉnh rồi à, giờ cảm giác thế nào? Mẫn Mẫn ở ngay bên cạnh cậu, cứ nghe lời cô ấy là được rồi.”
Triệu Trang Sinh nói: “Cường Ba thiếu gia, tôi không sao, tất cả đều ổn, chỉ là, chỉ là, toàn thân mệt mỏi không có chút sức lực nào thôi.”
Nhạc Dương nói: “Đương nhiên là không có chút sức lực nào rồi, cả mấy ngày nay có ăn gì đâu, dù là có ngủ suốt cả ngày thì hệ trao đổi chất cũng không thể ngủ theo cậu được, dinh dưỡng đã dùng hết sạch từ lâu rồi.”
Trương Lập ở trên một thân cây khác nói: “Hây, Còm, hoan nghênh cậu trở lại đoàn du hành địa ngục. Những ngày tháng tốt đẹp cậu mơ mộng chốn thiên đường phải kết thúc rồi. Tóm lại là, ăn chút gì đó trước đi, bọn tôi để dành cho cậu ở chỗ anh Sean đấy.”
Sean ủ rũ nói: “Rơi rồi.”
“Cái gì?”
“Rơi rồi, cá rơi hết rồi, ba lô, trong đầm lầy.” Sean xòe hai tay ra, nhún vai đầy bất lực.”
“Ừm...” Trương Lập ngần ngừ một chút, lại nói với Triệu Trang Sinh: “Không sao, ở đây đầy thức ăn, chỉ cần miệng cậu đủ to, nhiều mấy cũng có cho cậu ăn.”
Triệu Trang Sinh từ từ tỉnh hẳn, được Đường Mẫn giúp đỡ, tay chân anh ta cũng đã bắt đầu hoạt động trở lại. Việc đầu tiên anh ta làm là đưa tay lên sờ mặt mình, rồi lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Sao tôi có cảm giác mặt mình hơi sưng sưng nhỉ?”
“Hả?” Nhạc Dương đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh, thấy không ai tỏ thái độ gì, liền lập tức ra vẻ dịu dàng nói: “Có à? Sao chúng tôi lại chẳng thấy gì nhỉ? Theo phán đoán và suy luận của tôi, chắc chắn là cậu xuất hiện ảo giác rồi. Cậu vừa mới tỉnh lại, vậy nên khó tránh khỏi cảm giác không được chân thực cho lắm, nghỉ ngơi thêm một chút, đừng nghĩ ngợi nhiều quá làm gì, chắc chắn cậu có thể khôi phục lại sức chiến đấu mà, yên tâm đi.”
Nói hết một tràng, Nhạc Dương lại liếc sang phía Vương Hựu, nói với Đường Mẫn: “Có cần thử cách của tôi nữa không?”
Đường Mẫn lắc đầu: “Không ổn, sức khỏe Vương Hựu hư nhược hơn anh Triệu nhiều, huống hồ, cũng không phải cứ tăng kích thích là nhất định có thể đánh thức được anh ấy. Phương pháp của cậu thô bạo quá.”
Nhạc Dương ngoảnh đầu lại, thấy Triệu Trang Sinh đang nghi hoặc nhìn mình, vội vàng giải thích: “Vấn đề chúng tôi đang thảo luận, thuần túy là vấn đề học thuật thôi, cậu không hiểu đâu, đợi lát nữa tôi giải thích cho.”
“Giờ sao đây?” Đội trưởng Hồ Dương hỏi Trác Mộc Cường Ba.
Trác Mộc Cường Ba ngước nhìn bầu trời tối dần đi phía trên khu rừng, tuy không biết trận sóng triều họ vừa trải qua lúc nãy là triều sớm hay triều đêm, nhưng giờ xem ra thì chắc quá nửa là triều đêm rồi. Gã lại đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, những thân cây khổng lồ bị đầm lầy nửa bùn nửa nước vây kín, khắp nơi nổi bong bóng khí, tiếng lục bục không ngừng vang lên tận sâu trong rừng.