Mật Máu Cố Yêu

Chương 30: Chương 30: Chương 30: Cánh đồng hoa cúc




“Dượng, rất buồn cười sao?”

Tranh Phù chớp mắt sát lại gần anh hơn một chút.

Triệu Hành Uy vẫn cười, cũng nhún nhún vai giống như Tranh Phù, nhìn thẳng vào cô.

“Hừ hừ, rất buồn cười ư? Cháu sẽ khiến dượng vui hơn chút nữa, xem chiêu!”

Tranh Phù đưa tay đến bên hông Triệu Hành Uy, hành động liên tiếp giống như cô thường làm với cha mẹ. Mỗi một lần cha mẹ bị cô chọc giận, cô liền gãi ngứa cho hai người. Tuy cha mẹ không sợ ngứa, nhưng vẫn phối hợp diễn với cô.

Có lẽ vì không khí rất thoải mái, làm Tranh Phù lập tức quên mất người đàn ông trước mắt là dượng của cô, chứ không phải là cha mẹ. Theo thói quen cô vươn tay, lúc ý thức được muốn thu lại thì đã đặt trên eo anh.

“Vô dụng, dượng cũng không sợ ngứa.”

Theo phản xạ, Triệu Hành Uy bắt lấy cái tay Tranh Phù chuẩn bị thu về.

Đột nhiên, có một dòng điện tê dại chạy khắp toàn thân anh. Ý cười bên khóe đọng lại, anh nắm tay cô mà quên cả buông ra.

Bàn tay Tranh Phù âm ấm, nằm trong lòng bàn tay anh trông càng có vẻ nhỏ bé, bàn tay trắng nõn đối lập rõ nét với bàn tay to rám nắng của anh.

Không lường trước được anh lại đột nhiên bắt lấy tay mình, Tranh Phù cũng có chút kinh ngạc. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở trước mắt, lúc này mới phát hiện anh cũng đang nhìn mình.

Anh nhìn cô gái nhỏ, trong mắt cô mang ý cười và sức sống chỉ thuộc về tầm tuổi cô, trong đó cũng xen lẫn chút thành thục. Giờ phút này, khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại khiến anh có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng đặc biệt chỉ có trên người cô. Cộng thêm thân cao giúp anh vừa vặn có thể xuôi theo cần cổ trắng nõn thấy bộ ngực hơi phập phồng.

Hết cách rồi, cảm giác khô nóng quen thuộc từ lồng ngực lan ra toàn thân anh.

“Dượng, đau quá…”

Đột nhiên nắm chặt tay làm Tranh Phù hơi đau, cô lập tức kêu lên. Cô dùng sức giãy ra, cũng làm Triệu Hành Uy hoàn hồn theo phản xạ buông tay cô ra. Lúc buông tay cô, cảm giác khô nóng trong ngực cũng không che được sự mất mát thoáng qua.

Ý thức được suy nghĩ không thể hiểu nổi của mình, Triệu Hành Uy lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tranh Phù xoa xoa cổ tay hơi đỏ, thấy một bên mặt dượng trở nên nghiêm trọng rồi sầm xuống.

Tranh Phù nghi ngờ nghiêng đầu sang một bên, có vẻ như cô không làm cái gì đắc tội đến dượng mà? Chẳng lẽ, cô vừa nói cái gì không nên nói sao? Hay dượng ghét dáng vẻ không biết lớn nhỏ của cô?

Cô dè dặt cẩn trọng nhìn khuôn mặt lạnh lùng quay đi của anh, Tranh Phù nghi hoặc. Nhìn tay mình, lại nghiêng đầu nhìn mặt anh, không ngừng lặp lại động tác này nhiều lần, cuối cùng không được đáp án nên đành bỏ qua.

Còn Triệu Hành Uy vạn phần ảo não vì hành động luống cuống vừa rồi, vừa rồi trong nháy mắt đó anh lại bị mê hoặc trong con ngươi sáng ngời của cô. Thậm chí, anh không dám xác định nếu không phải cô kêu đau, thì anh còn làm gì nữa!

Vốn định dựa vào cửa sổ xe để tạm thời bình tĩnh, nhưng xuyên qua lớp kính thủy tinh anh lại thấy dáng vẻ không hiểu gì của cô. Khuôn mặt tỏ vẻ nghi hoặc nhưng cũng có chút thành thục, mà sao lại xinh đẹp đến thế.

Lại một lần nữa, anh mê man trong tâm tình của mình.

Đến tận lúc xe chậm rãi dừng lại, có người không ngừng gõ cửa sổ xe, mới khiến anh hoàn hồn.

“Nhanh xuống xe, dượng ở đây nghĩ cái gì vậy?”

Lúc hạ cửa sổ xe, Tranh Phù ném tất cả nghi hoặc ra sau đầu, dù sao dượng vốn là người kỳ quái, đây là định nghĩa Tranh Phù dành cho Triệu Hành Uy.

Triệu Hành Uy không nói gì, mở cửa xe cùng Tranh Phù bước xuống.

Nhìn cô như con chim nhỏ sổ lồng, sôi nổi dẫn đầu đi đến đằng trước, anh chỉ có thể bước nhanh để đuổi kịp.

Cả vườn hoa cúc nở rộ làm tâm tình Tranh Phù thật tốt, trong không khí toàn là hương hoa cúc. Nhìn cả khu vườn rộng rãi trồng các loại hoa cúc khác nhau, đung đưa trong gió, khiến cô rất vui vẻ thoải mái.

Có lẽ hôm nay không phải ngày nghỉ, nên cũng không đông người, Tranh Phù có thể từ từ thưởng thức. Cúc trắng, cúc vàng, cúc đỏ, khiến cô nhìn hoa cả mắt.

Đột nhiên, cô kinh ngạc dừng bước nhìn những bông cúc màu lam tím ở góc tường.

Cây xa cúc tao nhã mảnh mai, như cô gái ngại ngùng, lặng lẽ nở rộ xinh đẹp trong góc nhỏ.

Cẩn thận bưng chậu cây xa cúc nhỏ lên, cô như bị mê hoặc, không cách nào buông tay ra.

Kỳ thực, cô không phải là người thích hoa cúc, tuy xưa nay hoa cúc được ví với người quân tử, nhưng cô lại thích bách hợp và hoa hồng vì nó quyến rũ hơn.

Nhưng hôm nay, không hiểu sao cô lại có cảm tình với cây xa cúc đứng cô đơn trong góc này.

“Cháu có thể mua bồn hoa này không?”

Cô đương nhiên biết nhữngc chậu hoa nhỏ ở đây được dùng để trang trí cho công viên, trên người Tranh Phù không có một xu nên chỉ có thể xin giúp đỡ của dượng đang đứng phía sau.

Triệu Hành Uy gật gật đầu, làm Tranh Phù cao hứng ôm lấy chậu hoa bước đi.

Hai người chậm rãi bước đi, sau đó có vài du khách cũng đến ngắm hoa. Họ chỉ thấy trong tay cô gái ôm một chậu hoa xa cúc màu tím lẫn với màu lam, đi phía sau cô là một người đàn ông tuấn tú uy nghiêm. Nếu cô gái này không thường gọi người đó là dượng, thì những du khách đi ngang qua sẽ cho rằng hai người là tình nhân, chỉ là người đàn ông hơi lớn tuổi hơn chút và thành thục hơn.

Đi dạo đến mệt, đến tận hứng, cuối cùng trời cũng tối dần, ánh sáng vàng từ từ chuyển thành màu đỏ. Tranh Phù mới cảm thấy mĩ mãn ôm cây xa cúc trong tay, vui vẻ quay lại xe.

Trên đường về, có lẽ vì một chậu cúc hoa kia mà Tranh Phù lại khôi phục bản tính thích chọc cười, làm không khí lại thoải mái.

Hoàng hôn, cuối cùng hai người cũng về đến nhà.

“Cô nhỏ trở về chưa?”

Vừa vào cửa, Tranh Phù lập tức hỏi quản gia đang đứng chờ một bên.

“Phu nhân và bác sĩ đang ở trên lầu.”

Quản gia vốn định nhận chậu hoa nhỏ trong tay Tranh Phù, ai ngờ lại bị cô tránh đi.

“Cháu có thể làm được, cháu sẽ để nó trong phòng của cháu.”

Nhìn chậu hoa xa cúc, thậm chí cô có một loại ảo giác, giống như cuối cùng chúng cũng được trở về nhà. Cảm giác ấy thật kỳ quái, đúng không?

Ngẩng đầu, phát hiện Triệu Hành Uy đang nhìn mình, cô mới nhớ ra đại ga đã bỏ tiền ra mua.

“Dượng, kỳ thực dượng cũng không tệ, cám ơn cây xa cúc của dượng.”

Giơ chậu hoa nhỏ trong tay lên, Tranh Phù cười nói lưu loát, rồi sôi nổi chạy lên lầu.

Khóe miệng vẫn còn lưu lại ý cười, Triệu Hành Uy đưa áo khoác trên tay cho quản gia, đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa một cái.

“Lão gia, văn kiện đã đưa đến thư phòng theo yêu cầu của ngài.”

Nhìn Triệu Hành Uy gật đầu lên lầu, biểu tình không chút gợn sóng của quản gia cũng không áp chế được sự kinh ngạc trong lòng.

Buổi chiều ông nhận được điện thoại, bảo ông đến công ty lấy văn kiện cho lão gia. Cho tới bây giờ lão gia không xử lý công vụ ở nhà, thế mà lại hạ mệnh lệnh như vậy. Thậm chí, còn bảo ông đem một cái hộp nhỏ trên bàn của anh về. Nếu ông không nhìn lầm, cái hộp kia có vẻ như giống cái hộp nhỏ biểu tiểu thư mang ra ngoài lúc trưa.

Nếu còn chưa đủ rung động, thì ý cười trên mặt lão gia cùng biểu tiểu thư lúc cùng nhau trở về, mới khiến ông càng kinh ngạc.

Tuy tất cả nhìn có vẻ như vẫn bình thường, nhưng quản gia lại mơ hồ cảm thấy có cái gì đang từ từ biến hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.