Mật Máu Cố Yêu

Chương 31: Chương 31: Chương 31: Trái tim giằng co




Thấy quan hệ của Tranh Phù và chồng càng ngày càng tốt, Hạ Lan Thấm thật sự không biết nên dùng cảm giác gì để hình dung tâm tình của mình. Trong lòng cô ta đang giằng co, ác ma đang dần ăn mòn lý trí của cô ta.

Rõ ràng, Tranh Phù đã coi Triệu Hành Uy như dượng ruột, cách làm nũng và đối đãi cũng không khác với cô ta là mấy. Đến nỗi Triệu Hành Uy chỉ dung túng Tranh Phù, có lẽ là vì áy náy cũng có lẽ là có tình cảm, cho tới bây giờ cô ta cũng không nhìn thấu được chồng mình.

Cô ta muốn giữ chồng lại, cũng sợ anh sẽ yêu người khác. Nhìn anh đối xử lạnh nhạt với mình, cô ta rất sợ một ngày kia anh sẽ bỏ cô ta mà đi. Nhưng nhìn anh ngày càng thân thiết với Tranh Phù, cô ta nghĩ có lẽ Tranh Phù có thể giữ anh lại. Đã có thể giữ anh lại, biện pháp duy nhất có lẽ là để Tranh Phù có một đứa con.

Có lẽ anh sẽ vì đứa trẻ này vì Tranh Phù, mà vĩnh viễn ở lại bên cô ta.

Hạ Lan Thấm ngồi trong hoa viên, nhìn Tranh Phù tưới nước cho chậu xa cúc cách đó không xa. Suy nghĩ này không ngừng kích thích thần kinh của cô ta, mỗi ngày đều khiến cô ta dao động thêm một chút.

Không! Không đúng! Không thể nghĩ như thế!

Hạ Lan Thấm thở dốc vì kinh ngạc, nhìn cháu gái vui vẻ sáng sủa, thậm chí vì cô ta mà cô bé còn bị thương. Nhớ tới anh trai chị dâu không bỏ rơi mình, cô ta sao có thể có loại suy nghĩ này!

Ác ma và thiên sứ không ngừng phân tranh trong lòng Hạ Lan Thấm, cảm xúc bắt đầu trở nên cực đoan, đầu cô ta đau như muốn nứt ra.

“Cô ơi, cô không sao chứ? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”

Tranh Phù tưới nước xong cho chậu xa cúc kia, lại phát hiện sắc mặt cô nhỏ tái nhợt, thậm chí còn toát mồ hôi lạnh. Cô hoảng sợ, lập tức chạy tới bên cạnh Hạ Lan Thấm.

Giờ phút này Hạ Lan Thấm giống như một con rối gỗ từ từ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng Tranh Phù trước mắt, không tự chủ cắn chặt răng.

Nhớ tới tiếng khóc nỉ non của Tranh Phù lần trước, cô ta thật có thể làm khuôn mặt tươi sáng này trở thành đau khổ một lần nữa sao?

Nếu không phải ở cùng Tranh Phù, cô ta thật sự không biết nên đối mặt với cuộc sống này như thế nào!

Không! Cô ta không thể làm như vậy!

Cô ta lắc đầu thật mạnh, thiên sứ cuối cùng vẫn chiến thắng ác ma, tạm thời bỏ qua ý niệm không nên có.

“Cô nhỏ?”

Hạ Lan Thấm không ngừng lắc đầu lại không chịu nói gì, làm Tranh Phù càng thêm lo lắng.

Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao cô nhỏ lại đột nhiên có hành động như vậy?

Tranh Phù có chút không hiểu, nhưng nhiều hơn là lo lắng.

“Không, cô không sao.”

Cuối cùng Hạ Lan Thấm quyết định không thể nghĩ tiếp ý niệm không nên có này, cô ta không thể làm sai thêm nữa.

“Tranh Phù, mỗi ngày con đều đi cùng cô, có nhàm chán hay không?”

Nghe vậy, Tranh Phù nhẹ nhàng lắc đầu. Cô sẽ không cảm thấy nhàm chán, chỉ là thỉnh thoảng có cảm giác mình giống như phế nhân, đặc biệt các bạn học của cô đều có công việc cả rồi, hỏi tình trạng gần đây của cô thế nào, cô sẽ cảm thấy không biết nên nói gì.

“Mấy ngày hôm trước con có liên lạc với ba mẹ, bọn họ nói có khả năng qua một tháng nữa sẽ trở về, tuy nhiên ý ông là để con đến Thụy Sĩ một tháng.”

Mấy hôm trước Hạ Chí Kỳ gọi điện thoại cho Tranh Phù, chủ yếu là vì người đứng đầu Hạ gia nhở cháu gái duy nhất. Trong điện thoại nghe ông không ngừng nói nhớ cô, giây phút ấy Tranh Phù hận không thể lập tức bay đi Thụy Sĩ.

Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn không đi, đồng thời cũng nói bệnh tình của cô nhỏ cho cha mẹ. Đương nhiên, cô cũng che giấu chuyện cùng phát sinh quan hệ Triệu Hành Uy.

“Cháu chuẩn bị đi?”

Hạ Lan Thấm kinh ngạc. Trong lòng cô ta không biết vì sao lại cảm thấy rất không có cảm giác an toàn, giống như việc Tranh Phù rời đi sẽ mang đi luôn những giây phút tốt đẹp này.

“Chắc là một thời gian nữa, chờ làm xong phẫu thuật. Cô có muốn đi cùng cháu không?”

Cô không lập tức đi cũng là vì chuyện phẫu thuật, nghĩ tới chuyện này cô đột nhiên nhớ ra, cô nên hỏi Triệu Hành Uy xem lúc nào tiến hành. Sau khi phẫu thuật và nghỉ ngơi một thời gian, cô cũng có thể đi Thụy Sĩ. Nói không chừng, có thể ở bên đấy một năm, rồi mới rồi trở về.

Tuy nhiên, tốt nhất đến lúc đó phải tìm lý do để nói chuyện này với Hà Nghị, bằng không đến lúc đó anh ta ầm ĩ đòi đến Thụy Sĩ gặp ông thì thảm!

Câu hỏi của Tranh Phù làm Hạ Lan Thấm sửng sốt, người cha hiền lành nhưng cũng nghiêm khắc, năm đó dưới cơn giận dữ đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta. Không phải cô ta không muốn đi, mà là không dám. Sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cha mẹ, cũng sợ khi cô ta rời đi sẽ có người thay thế vị trí bà Triệu.

“Không, cô…không biết.”

Cô ta lắc đầu, không biết mình đang trả lời cái gì.

Nhìn thấu sự do dự của Hạ Lan Thấm, Tranh Phù không hỏi tới nữa, mà nhìn lên bầu trời trong xanh.

“Thời tiết này đi ra ngoài du lịch, chắc là sẽ rất thoải mái.”

Còn chưa chờ Hạ Lan Thấm trả lời, cô liền nhìn thấy xe của Triệu Hành Uy chậm rãi chạy qua. Thấy vậy, Tranh Phù liền biết cuộc nói chuyện với cô nhỏ phải chấm dứt. Bởi vì cô nhỏ đã vội vàng đứng dậy đi đón người, còn cô không hề động đậy, lặng lẽ nhìn trời.

Buổi tối, Tranh Phù đem cây xa cúc nhỏ lên hoa viên trên tầng cao nhất. Nhìn cây xa cúc đung đưa trong gió đêm, cô không tự chủ bắt đầu mỉm cười.

Ăn xong cơm chiều, cô lại nói chuyện điện thoại với cha mẹ, cũng báo cáo tình hiện tại của cô nhỏ cho hai người biết. Ý của cha mẹ là nếu cô nhỏ đã ổn định, thì cô cũng mau chóng đến Thụy Sĩ, ông thúc dục đến sốt ruột rồi.

Xem ra, cô nên tìm cái thời gian hỏi dượng chuyện phẫu thuật, cô xin với cha mẹ cho thêm một tháng!

Nhìn con chó nhỏ không ngừng đi vòng quanh mình và cây xa cúc, nghĩ đến không lâu nữa là có thể gặp ông nội thân yêu, tất cả cũng có thể chấm dứt trọn vẹn, tuy vẫn có một chút không trọn vẹn, nhưng không đáng kể.

Nghĩ như thế, Tranh Phù nhìn bầu trời đầy sao không tự chủ cười ngọt ngào. Gió thổi tới làm rối tung tóc cô, bóng dáng cô như hòa làm một với cây xa cúc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.