Tranh Phù cũng không trực tiếp về nhà, mà là đi tìm Hà Nghị. Cô đoán có lẽ Triệu Hành Uy trở về sẽ tới nhà cô tìm cô, cho nên cô dứt khoát lưu lại Hà gia. Đáng nhẽ hôm qua ba mẹ dự định trở về nhà, nhưng vì thời tiết làm chuyến bay đến trễ, nên dứt khoát ở lại dạo chơi vài ngày.
Xem đi, quả nhiên là đôi vợ chồng già bốc đồng, trách không được cũng sinh ra cô con gái tùy hứng như cô.
“Tranh Phù, đến đến đến, tiểu Nghị nói cháu không thích ăn tôm, nên bác mua tôm bóc vỏ, cháu ăn đi.” Hà Hoa Vân nhiệt tình lột vỏ tôm cho Tranh Phù.
Chẳng biết tại sao, lần đầu tiên gặp Tranh Phù, bà đã có cảm giác thân thiết với cô.
Trên thế giới con dâu mẹ chồng đều không thể chung sống hòa bình. Nhưng cô con dâu này có thể làm bà liếc mắt một cái liền thích, hận không thể yêu thương cô như con gái ruột.
“Mẹ cũng quá thiên vị đi.” Hà Nghị ngồi bên cạnh than thở, nhưng trên mặt lại toàn là ý cười.
Cha mẹ anh đã sớm ly dị, anh do một tay mẹ nuôi lớn. Nhìn mẹ có thể yêu thích bạn gái anh như thế, nghĩ đến tương lai bọn họ nhất định có thể ở chung vui vẻ, trong đầu Hà Nghị rất cao hứng.
“Được được được, con cũng ăn đi.” Nói rồi, Hà Hoa Vân cho gắp cho con trai đũa rau xanh.
“Mẹ! Mẹ cho con là thỏ à! Rõ là bất công, sao mẹ cho Tranh Phù đều là cá thịt tôm, cho ta đều là rau xanh cải củ ớt xanh a?” Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ!
Tranh Phù cắn tôm bóc vỏ, cười không ngừng, không thèm quan tâm đến khuôn mặt như mướp đắng của Hà Nghị.
Thật kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy, dì Hà cô cũng rất thích dì ấy, khi đó cô vẫn nghĩ chắc là vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
“Con xem Tranh Phù gầy như vậy, đương nhiên phải ăn nhiều một chút. Con cũng đã cao lớn thế này rồi, chịu khó ăn chút rau dưa cho mát ruột.” Hà Hoa Vân chỉ muốn cưng chiều cô gái này.
“Mẹ, đây là do con tập thể hình mà?”
Anh bắt đầu hoài nghi, nếu tương lai anh thật sự kết hôn cùng Tranh Phù, có thể sẽ bị vợ cùng mẹ hợp lại ngược đãi hay không.
“Dì Hà nói không sai, ăn nhiều rau xanh mới tốt. Anh mau ăn đi, nếu không em ăn sạch hết đó.” Tranh Phù cũng gắp một đũa rau xanh cho Hà Nghị, kèm thêm một nụ cười lớn cực ngọt ngào.
Không giống, thật sự không giống. Lúc đối mặt với Hà Nghị, xác thực cô rất vui vẻ, nhưng giống như cảm giác ở chung với người nhà. Khi thử tới gần hôn môi anh vẫn có cảm giác không thích, thậm chí tim còn không đập rộn lên. Nhưng ở bên Triệu Hành Uy lại không giống vậy, bị anh hôn chẳng những không chán ghét, thậm chí còn thật hưởng thụ.
“Tranh Phù!” Hà Nghị kêu rên, nhưng bạn gái thân ái gắp đồ ăn, anh không thể không ăn.
“Ngoan ngoãn ăn cơm.”
Nhìn bộ dáng đau khổ của anh, cô lập tức bị chọc cười. Nếu như nói cô không thích Hà Nghị, tại sao lại có cảm giác vui vẻ khi ở cùng anh? Những nam sinh từng theo đuổi cô trước kia, cho tới bây giờ cô đều sẽ không cho sắc mặt tốt a.
Hà Hoa Vân nhìn hai người ở chung, nụ cười trên mặt càng sâu. cô bé Tranh Phù này bà càng nhìn càng thích, tuy rằng hiện tại tuổi còn nhỏ, chưa đến tuổi kết hôn, tuy nhiên bà thật hi vọng con mình có thể nắm chắc được.
“Tranh Phù, có phải em ăn nhiều quá rồi không?” Hà Nghị nhìn bạn gái một mình càn quét đống đồ ăn.
“Là dì Hà nấu ăn ngon mà, anh ghét bỏ em sao?”
“Sao có thể, Tranh Phù của chúng ta thích ăn, chẳng lẽ con cảm thấy thức ăn mẹ con nấu không thể ăn?”
Hiển nhiên hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh đã về cùng một phe, khiến anh trong nháy mắt chẳng còn sức tranh cãi.
“Mẹ, con hoài nghi Tranh Phù mới là con gái ruột của mẹ, còn con chắc là mẹ nhặt được trong đống rác.”
Ba người đã ăn cơm xong, ngồi đấu võ mồm với nhau cũng rất tốt.
“Ai nói, con là do mẹ dùng phí điện thoại mua được đó.” Hà Hoa Vân nghĩ tên gọi Tranh Phù hay dùng trên mạng, lập tức trả lại cho con trai.
Nhất thời, Hà Nghị lại bất mãn kêu rên. Còn Tranh Phù ngồi cười nhăn nhở, tiếp tục bắt tay với Hà Hoa Vân bắt nạt Hà Nghị.
Vốn cô định giúp dì Hà cùng rửa bát, nhưng dì ấy lại đẩy cô và Hà Nghị ra cửa, bảo bọn họ đi dạo phố. Vậy nên hiện tai cô đang được Hà Nghị dắt tay, nghênh ngang đi trên đường cái.
“Nghị, anh thích điểm gì ở em?” Bước chậm rãi trên làn kẻ đường giành cho người đi bộ, tay anh thật ấm áp, cho cô cảm giác không giống với Triệu Hành Uy.
Cô không thể nói rõ không giống chỗ nào. Mấy ngày nay không chỉ một lần cô lấy Hà Nghị ra so với Triệu Hành Uy.
“Không biết, là thích thôi. Lần đầu tiên nhìn thấy em, đã cảm thấy em đã ở trong lòng anh rất lâu rồi.” Dừng bước, Hà Nghị đưa tay ôm lấy hai gò má của Tranh Phù. Ánh mặt trời cuối thu đầu đông thật ấm áp, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng hồng của cô.
Tranh Phù nở nụ cười, hai tay ôm eo anh. Lại thử một lần đi, có lẽ là lâu lắm không gặp anh, mới có thể nhất thời không chấp nhận nụ hôn của anh ấy thôi.
Hà Nghị thấy thế lập tức hiểu được, anh cảm giác lần này cô trở về sau đó có chút thay đổi, nhưng không biết thay đổi chỗ nào. Trước kia cô cũng không mấy thích hôn môi, chắc là do anh suy nghĩ nhiều quá đi.
Hà Nghị từ từ cúi đầu, áp lên cánh môi mềm của cô. Dưới ánh mặt trời, một đôi tình nhân nhỏ đứng dưới tàng cây, hôn nhau không chút kiêng dè. Trong mắt những người qua đường, đây là chuyện cực kì lãng mạn.
Nhưng giờ phút này, Triệu Hành Uy vừa bước xuống xe, nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân đối diện. Anh tìm nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mới biết được cô ở đâu. Anh mặc kệ chuyện của công ty, chỉ muốn tìm được người trong lòng. Nhưng anh đang nhìn thấy cái gì? Cô gái anh yêu, đang hôn người đàn ông khác!
“Anh.” Triệu Minh Võ vừa xuống xe bắt đầu lo lắng cho Tranh Phù, rõ ràng anh trai anh đang cực kì tức giận, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt thành đấm thì biết.
Triệu Hành Uy kìm nén cơn giận, trong mắt chỉ còn lại đôi tình nhân không coi ai ra gì, anh bước từng bước qua đó. May mắn đây là khu dân cư, đường phố cũng không rộng lớn, nên cũng không nhiều xe cộ qua lại.
Lúc môi Hà Nghị áp lên môi Tranh Phù, cô lập tức phát hiện sự bất đồng. Cô thật sự vẫn không thể tiếp nhận, nên mới khép chặt môi. Hà Nghị hiển nhiên cũng cảm thấy cô không đồng ý, cũng không tiến tới, mà chỉ nhẹ nhàng mân mê đôi môi cánh hoa của cô. Cô chậm rãi mở mắt ra, tay nhỏ bé đã bắt được hông anh, muốn đẩy ra.
“Buông cô ấy ra!”
Không đợi Tranh Phù đẩy ra, cả người đã bị một lực mạnh kéo về phía sau, lập tức đụng phải một lồng ngực ấm áp. Ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Hành Uy, anh rõ ràng đang tức giận. Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô phát hiện mình rất cao hứng.
Bạn gái trong lòng đột nhiên biến mất, Hà Nghị có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông đang nổi giận đùng đùng không biết xuất hiện từ lúc nào.
“Ách… Xin hỏi ngài là?” Thoạt nhìn có vẻ như người đó biết Tranh Phù, nhưng có khả năng sao? Toàn thân người này toàn là hàng hiệu, chiếc Ferrari cách đó không xa chắc cũng là của anh ta.
“Đây là dượng em!” Trước khi Triệu Hành Uy mở miệng, Tranh Phù lập tức lên tiếng.
Cô không mở miệng còn tốt, nhưng vừa nói xong lại làm Triệu Hành Uy càng thêm giận dữ. Nhưng nhiều hơn giận dữ là ghen tị và đau lòng, trong lòng cô thật sự không có anh sao? Cho nên mới phải không chút lưu luyến rời đi, hiện tại còn nhanh chóng giải thích thân phận của anh với bạn trai. Nhưng anh thật sự không thả cô đi được, cũng không thể mất cô được.
Dù anh có móc cả trái tim cho cô cũng vô ích, chỉ sợ cả đời này anh cũng không thể yêu người thứ hai như cô, nên anh không có biện pháp buông tay. Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cô ở bên người đàn ông khác, anh nhất định sẽ nổi điên, sẽ giết chết người kia!
“Anh và cô em đã ly hôn, không còn là dượng của em nữa.” Sớm muộn gì cũng ly hôn, Hạ Lan Thấm không đồng ý cũng chẳng sao, “Hơn nữa em đã quên sao?
Chúng ta đã không chỉ một lần xảy ra quan hệ, em cũng rất thích, đúng không?”
Mỗi câu nói của Triệu Hành Uy làm sắc mặt Hà Nghị tái nhợt thên một phần, chuyện này có phải là nguyên nhân khiến Tranh Phù thay đổi?
“Tranh Phù, anh ta nói sự thật sao?” Đầu óc Hà Nghị ong lên, bạn gái của anh đã xảy ra quan hệ với người đàn ông khác! Sao có khả năng, Tranh Phù của anh, sao có khả năng!
“Em… Không phải, em… Anh nghe em giải thích…” Cô không biết nên giải thích thế nào, đặc biệt nhìn sắc mặt Hà Nghị càng ngày càng trắng bệch, nhưng lại không cách nào phản bác.
“Câu ta không có khả năng kết hôn với em, Tranh Phù, anh nói đúng không? Hạ thị không có khả năng cho phép người thừa kế tương lai kết hôn cùng một người không có tiếng tăm gì như thế, thậm chí cậu ta chỉ thực tập sinh trong công ty con nhà em.”
Triệu Hành Uy đã sớm điều tra rành mạch về Hà Nghị, thậm chí ngay cả Tranh Phù cũng không biết chuyện này.
“Triệu Hành Uy, anh câm miệng!” Vừa thấy sắc mặt trắng bệch của bạn trai, Tranh Phù lập tức nổi giận đùng đùng quát bảo Triệu Hành Uy ngưng lại.
Triệu Hành Uy lại bị đâm thêm một nhát, đây là lần đầu tiên anh thấy cô giận dữ như thế. Mà lại còn vì một người đàn ông khác. Rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng cậu ta, cô muốn cái gì anh cũng có thể cho cô, cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, hận không thể đem toàn bộ thế giới cho cô. Bất quá anh chỉ muốn cô thương anh, dù không yêu anh, thì ở lại bên anh cũng tốt.
“Chẳng lẽ anh nói sai sao?” Lần đầu tiên phát hiện mình nói chuyện sẽ run run như thế, trái tim anh rất đau. Cả trái tim như bị rạch ra, bị từng đao từng đao của cô lăng trì.
“Tranh Phù, những gì anh ta nói là thật sao? Em là người thừa kế Hạ thị? Em cùng anh ta đã xảy ra quan hệ?” Hà Nghị từng bước một lui về sau, không dám tin người bạn gái mình yêu sâu đậm lại lừa gạt mình nhiều như vậy, “Vậy nên, ngay từ đầu em chỉ chơi đùa với anh? Có phải đây là trò đùa của thiên kim nhà giàu được nuông chiều? Vì để bù đắp, cho nên em sắp xếp cho anh vào công ty con nhà em? Anh nói mà, sao anh vừa ra cửa trường đã có thể vào được công ty tốt như thế.”
“Không phải! Em không có!” Cái khác là cô lừa anh, nhưng cô thật sự không biết anh vào công ty con của Hạ thị.
“Vậy em nói cho anh biết, nói em không lừa anh! Em không phát sinh quan hệ với người đàn ông này, em không phải người thừa kế Hạ thị!” Anh yêu cô như thế, hóa ra chỉ là món đồ chơi của cô. Đúng rồi, đây chắc là trò chơi của thiên kim tiểu thư. Trách không được mãi cô vẫn không đồng ý để anh gặp cha mẹ cô, không đồng ý cho anh hôn cô!
“Em…” Nhìn gương mặt trắng bệch của anh khiến cô rất muốn giải thích, nhưng một chữ cũng không phản bác được.
Thậm chí Tranh Phù không phát hiện ra, cả người cô bị Triệu Hành Uy ôm vào trong ngực. Nhưng Hà Nghị thấy được, anh nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
“Hạ Tranh Phù!” Anh không cách nào trách móc cô, cũng chẳng thể nói một câu nhục mạ cô, bởi vì anh rất yêu cô.
Không cách nào nhìn tiếp được nữa, Hà Nghị chỉ cảm thấy đầu thật choáng váng, có lẽ là tức giận, có lẽ là tuyệt vọng. Anh nghiêng ngả chao đảo lui lại mấy bước, xoay người chạy đi.
“Hà Nghị!” Tranh Phù thấy vậy lập tức muốn đuổi theo, lại bị người đàn ông phía sau ôm thật chặt.
Hà Nghị chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ muốn rời khỏi nơi khiến anh đau khổ. Anh liều mạng chạy, thậm chí trước mắt trống rỗng, không nhìn thấy cái gì.
“Không!”
Xa xa, Tranh Phù chỉ thấy một chiếc xe gắn máy từ đường nhỏ xông tới, tông thẳng vào Hà Nghị. Tuy xe máy đã phanh gấp, nhưng vẫn không kịp.