Hà Nghị lập tức được đưa đến bệnh viện trực thuộc Hạ thị, Tranh Phù đứng ngoài phòng phẫu thuật, ngơ ngác nhìn ánh đèn đỏ vẫn sáng. Triệu Hành Uy không nói được một lời, lẳng lặng đi cùng cô.
Hà Hoa Vân vội vã đến bệnh viện, nhìn thấy Tranh Phù bên ngoài phòng giải phẫu.
“Tranh Phù, đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Nghị sao lại bị xe đụng? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Kéo Tranh Phù, Hà Hoa Vân lo lắng hỏi.
Vừa thấy người tới, nước mắt Tranh Phù chảy xuống không ngừng được.
“Hu hu hu, dì Hà, là lỗi của cháu, là cháu hại Nghị, đều là lỗi của cháu.” Nước mắt không dừng được, nếu Hà Nghị thật sự xảy ra chuyện gì, đó là do cô làm hại anh!
“Đừng khóc đừng khóc, con đừng khóc nữa, nói cho dì Hà nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa thấy cô khóc như mưa, Hà Hoa Vân chỉ cảm thấy trong lòng như có mối ràng buộc nào đó, nhịn không được an ủi cô trước.
Triệu Hành Uy thấy cô khóc thành bộ dạng này, trong lòng càng thêm khổ sở. Cô khóc vì người đàn ông khác, là đang nói cho anh biết, anh không có cơ hội nữa sao?
Nếu thật sự là như thế, anh tình nguyện mình là bị xe đụng. Có thể làm cô rơi lệ vì anh, anh không muốn nhìn thấy cô yêu người khác, có lẽ sẽ vui vẻ hơn hiện tại rất nhiều.
“Tranh Phù…” Triệu Hành Uy nhịn không được tiến lên, muốn ôm cô gái đang khóc vào trong lòng.
“Anh tránh ra! Không cần anh lo!” Tranh Phù dùng sức đẩy Triệu Hành Uy ra, lại làm cho cả người cô bật ngược lại đụng vào tường.
“Được được được, anh tránh ra, em đừng kích động.” Sợ cô thật sự làm thương tổn đến bản thân mình, Triệu Hành Uy không thể không lui lại một bước, con ngươi đen lại thủy chung ngóng nhìn cô.
Hành động của hai người rơi vào trong mắt Hà Hoa Vân, mặc dù có cái gì xẹt qua trong đầu, nhưng lại không bằng nỗi lo lắng cho con trai. Bà cũng không nói gì thêm, chỉ cùng Tranh Phù nhìn ánh đèn đỏ chói mắt kia.
Đến tận lúc bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, bảo Hà Nghị không còn nguy hiểm đến tính mạng, chuyển tới phòng bệnh tiếp tục quan sát. Tranh Phù và Hà Hoa Vân mới yên tâm, cùng đến phòng bệnh.
Những cán bộ cao cấp trong bệnh viện thấy đại tiểu thư bọn họ tự mình đưa người tới, đương nhiên là chuẩn bị phòng bệnh độc lập. Hà Hoa Vân cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vì Hà Nghị còn đang hôn mê, cũng chưa kịp hỏi nhiều.
Tranh Phù đứng ở cửa, nhìn Hà Hoa Vân lo lắng chạm nhẹ lên mặt Hà Nghị, trên mặt anh vẫn còn đeo mặt nạ dưỡng khí, cô cũng không có dũng khí bước vào. Là cô hại Hà Nghị thành ra thế này, may mắn hiện tại không có việc gì, bằng không cả đời này cô sẽ mãi băn khoăn.
Đúng vậy, chính là băn khoăn. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hà Nghị gặp chuyện không may, chẳng phải sẽ có cảm giác đau đến không muốn sống khi mất đi bạn trai, cảm giác đau khổ vì sẽ không còn được gặp lại, chứ không phải là áy náy cùng tự trách. Điều này đã nói rõ hết thảy, cô thật sự không yêu Hà Nghị.
Vậy là tại sao? Ai tới nói cho cô biết tại sao? Tại sao hiện tại cô sẽ lo lắng cho anh ấy? Tại sao ở bên anh ấy, cô cũng có thể cảm thấy rất vui vẻ ấm áp?
Triệu Hành Uy không dám tiến lên, chỉ có thể đau lòng đứng ở chỗ không xa ngóng nhìn Tranh Phù dựa vào cửa không nói được một lời, sắc mặt của cô hình như hơi trắng.
Lại là một trận ồn ào, lúc này có mấy người chạy theo sau bác sĩ.
“Tranh Phù! Tranh Phù! Tranh Phù của mẹ! Con có sao không? Đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”
Nhận điện thoại của bệnh viện Hạ thị, nói Tranh Phù ở bệnh viện, Lý Thiến Thiến vừa mới về nhà bất chấp tất cả lập tức kéo chồng lên xe đến bệnh viện.
“Tranh Phù, con không sao chứ? Sao không nói lời nào? Đừng dọa ba mẹ mà.” Hạ Chí Kỳ cũng kéo Tranh Phù, bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
Tranh Phù lấy lại tinh thần, thấy dáng vẻ lo lắng của cha mẹ. Cảm giác bất lực trong lòng lập tức bùng nổ, cô nhào vào trong lòng Lý Thiến Thiến, khóc lớn.
“Mẹ… Hu hu hu.”
“Tranh Phù! Con xảy ra chuyện gì, đau chỗ não, bệnh chỗ nào? Con đừng dọa mẹ, mau nói cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì.”
Lý Thiến Thiến và Hạ Chí Kỳ lo lắng hỏi con gái, cô là bảo bối của bọn họ, bình thường đến đứt tay cũng có thể làm cho bọn họ khẩn trương nửa ngày.
Tiếng ồn ào ngoài cửa khiến Hà Hoa Vân dời đi lực chú ý trên người con trai, xoay người thấy hai nhân vật cao quý mặc một thân hàng hiệu. Đương nhiên bà biết hai người kia là ai, nhưng Tranh Phù gọi bọn họ gì? Ba mẹ?
Hạ Tranh Phù?
Hạ Tranh Phù! Cô là con gái Hạ gia!
“Mẹ… Con hại Hà Nghị, là con hại Hà Nghị.” Tranh Phù nức nở không ngừng muốn nói ra áy náy của bản thân, nhưng há mồm cũng không biết thế nào nói.
Triệu Hành Uy tiến lên nói đại khái lại tình huống. Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến mới hiểu được không phải Tranh Phù bị thương, mà là bạn trai của cô. Nhưng, tại sao Triệu Hành Uy lại ở chỗ này.
Tuy nhiên, cũng không cần biết nhiều như vậy, nếu là con gái bà sai, Lý Thiến Thiến sẽ tự mình xin lỗi với đối phương.
Thật vất vả trấn an được Tranh Phù, Lý Thiến Thiến mới ổn định lại cảm xúc, xoay người muốn nói lời xin lỗi với người nhà bạn trai của con gái.
Vừa quay đầu, nhìn thấy gương mặt phức tạp của Hà Hoa Vân đối diện, ngón tay run run chỉ vào mình. Sắc mặt Lý Thiến Thiến cũng biến đổi theo, quay sang nhìn Hạ Chí Kỳ cũng đang biến sắc.
Triệu Hành Uy và Triệu Minh Võ lập tức phát hiện có gì không đúng, không khí có chút kỳ quái.
“Mẹ? Mẹ?” Tranh Phù phát hiện mẹ mình đột nhiên như bị đóng băng, vẫn không nhúc nhích nhìn dì Hà.
“Bà… Bà là mẹ Tranh Phù? Tranh Phù là con gái ruột thịt của các người? Con bé thật sự là con gái ruột của các người!?” Hà Hoa Vân kích động tiến lên bắt lấy tay Lý Thiến Thiến, không ngừng lay động.
Sao có thể trùng hợp như thế? Nhiều năm mỗi ngày bà đều chú ý tin tức liên quan đến Hạ thị, dù con gái của bọn bọ chưa từng xuất hiện, nhưng bà biết, Hạ gia chỉ có một cô con gái, một người thừa kế duy nhất.
“Dì Hà? Có chuyện gì ạ? Cháu là con gái ruột của ba mẹ cháu, là cháu luôn giấu diếm, nên Hà Nghị mới cho rằng cháu lừa anh ấy, không phải cháu cố ý.” Tranh Phù không rõ chân tướng, nhẹ giọng giải thích vì bị sự kích động của Hà Hoa vân dọa sợ.
Hà Hoa Vân chuyển sang bắt lấy cánh tay Tranh Phù, cẩn thận nhìn cô. Đúng rồi, tại sao bà không phát hiện ra? Tại sao bag vẫn cảm thấy Tranh Phù quen thuộc, muốn thân thiết với cô như vậy, giống như muốn đem tất cả tình thương của mẹ cho cô.
Thân hình Lý Thiến Thiến lay động, biết một ngày này vẫn phải tới. Hạ Chí Kỳ lập tức đỡ vợ, cho vợ dựa vào người mình.
“Tranh Phù, Tranh Phù, Tranh Phù của mẹ! Mẹ tưởng rằng cả đời này đều khó có khả năng gặp lại con! Mẹ tưởng rằng chỉ có thể nhìn thấy con trên báo chí, trên tin tức tivi! Tranh Phù của mẹ!”
Hà Hoa Vân ôm chặt Tranh Phù vào trong lòng, từng tiếng gọi đều mang theo nhớ nhung.
Sấm dậy đất bằng, không chỉ là Tranh Phù, ngay cả Triệu Hành Uy cùng Triệu Minh Võ cũng bị chấn động. Hạ Tranh Phù, chẳng lẽ không phải là con gái của Hạ Chí Kỳ và Lý Thiến Thiến? Hoặc cô là con gái riêng của Hạ Chí Kỳ? Nhưng biểu hiện của Lý Thiến Thiến quá yên tĩnh, hoàn toàn không giống như là dáng vẻ chồng có con riêng bên ngoài.
“Cái gì… Ý gì? Dì hà, dì đang nói cái gì vậy?” Cô cảm thấy thật là loạn, cả ngày hôm nay thật rối loạn.
Sao mẹ Hà Nghị lại đột nhiên ôm cô nói cô là con gái của dì ấy?
Lý Thiến Thiến nhìn khuôn mặt mờ mịt là lạ của Tranh Phù, từ từ vịn tay chồng đứng lên, đi tới bên cạnh Tranh Phù.
“Tranh Phù, thực xin lỗi, mẹ không phải là mẹ của con.”
Một câu nói, làm đầu óc Tranh Phù nổ ầm ầm.
“Mẹ có ý gì? Con không phải là con gái ruột của ba mẹ? Hay con là con gái riêng bên ngoài của ba?” Càng gặp kích thích, ngược lại làm cho Tranh Phù bắt đầu trở nên bình tĩnh. Từ nhỏ đến lớn cô đã được giáo dục gặp biến không sợ, bây giờ cũng có tác dụng.
Lý Thiến Thiến nhìn thoáng qua chồng mình, vừa liếc nhìn Hà Hoa Vân, cuối cùng vẫn nói tiếp.
“Không, đều không phải.” Lắc lắc đầu, bà nhẹ nhàng kéo một bàn tay của Tranh Phù, con gái bà thật sự rất có năng lực, vào thời điểm này còn có thể bình tĩnh như thế, “Con là con gái của ba con, nhưng ba chưa từng phản bội mẹ.”
Lý Thiến Thiến chậm rãi nói tới đoạn này chỉ có ông bà Tranh Phù mới biết được bí mật, hóa ra năm đó Lý Thiến Thiến gả cho Hạ Chí Kỳ mới phát hiện bà không thể mang thai. Nhưng Hạ thị phải có một người thừa kế, vì Hạ Chí Kỳ yêu bà sâu đậm, không đồng ý tìm phụ nữ khác, thậm chí vì bà mà muốn buông bỏ thân phận người chấp chưởng gia tộc.
Cuối cùng ông nội Hạ suy nghĩ biện pháp, tìm người mang thai hộ. Lúc bấy giờ Hà Hoa Vân một thân một mình nuôi kéo Hà Nghị cuối cùng nhận công việc này, bởi vì bà cần gấp tiền.
Hạ thị tìm đã đến bệnh viện tốt nhất, dùng phương thức thụ tinh nhân tạo làm Hà Hoa Vân thụ thai, sinh ra Tranh Phù. Mười tám năm qua, Lý Thiến Thiến luôn luôn coi Tranh Phù là con gái ruột thịt, cũng tính đem chuyện này vào trong quan tài.
Nhưng, không ai nghĩ tới, con trai Hà Hoa Vân lại yêu chính em gái ruột, cuối cùng cũng phải làm sáng tỏ chuyện này.
“Vậy nên… con và Hà Nghị là anh em ruột?” Vậy nên, cô mới có thể thân thiết với dì Hà như vậy, ở cạnh Hà Nghị sẽ cảm thấy vui vẻ như vậy?
Vậy nên, tất cả những điều này chính là do quan hệ huyết thống?
Chỉ trong một ngày hôm nay mà có bao nhiêu kích thích đến khảo nghiệm năng lực ứng biến của cô sao? Hay là đang khảo nghiệm năng lực thừa nhận trong lòng cô?
“Tranh Phù! ?”
Ý thức cuối cùng của Tranh Phù chỉ dừng lại ở lúc có vẻ như có rất nhiều người đang gọi cô.
Kích thích liên tục, hơn nữa xác định Hà Nghị không có việc gì, cuối cùng trước mặt cô bỗng tối sầm, không còn tri giác.