CHƯƠNG 5:
Ai là người diễn trò.
“Có chuyện gì sao?” Quân Mặc Li đạm mạc hỏi.
“Mặc Li ca ca tức giận sao? Kì Du không biết tay của Mặc Li ca ca bị thương, cho nên Mặc Li ca ca không cần tức giận có được không? Nếu không Kì Du giúp ngươi thổi thổi, mẫu phi nói nếu miệng vết thương bị đau, thổi thổi sẽ không đau nữa nha.” Quân Kì Du chớp chớp đôi mắt mèo mềm mại như nước, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi chu lên, bộ dáng đáng thương lôi kéo tay áo của Quân Mặc Li. Khuôn mặt vốn đã xuất trần, đơn thuần trong sáng, lúc này lại càng làm cho người ta yêu mến, cho dù là người có trái tim cứng như băng giờ phút này cũng phải hoá thành nước, lại càng không nói gì đến việc trách cứ so đo lỗi lầm.
“Không cần, nếu Thập nhất hoàng đệ không còn việc gì nữa thì xin mời rời đi. Còn nữa, xin mời gọi ta là Cửu hoàng huynh, ta cũng không nghĩ rằng quan hệ của chúng ta đã thân thiết đến mức có thể xưng hô tên của đối phương.” Quân Mặc Li cứng nhắc giật lại tay áo đang bị giữ chặt.
“Mặc Li ca …” Quân Kì Du còn chưa nói hết, đã gặp đôi mắt của Quân Mặc Li biến thành lạnh như băng, đành phải sửa lại lời nói. ” Kì Du nghe quân phụ cùng mẫu phi nói Cửu hoàng huynh bệnh rất nghiêm trọng, nhưng lại không cho phép có người thăm, hôm nay mới cho phép được vào cung điện của Cửu hoàng huynh, cho nên Du Kì liền đến xem hoàng huynh.”
“Bệnh của ta đã không còn đáng ngại, không cần Thập nhất hoàng đệ lo lắng, hoàng đệ ý tốt, ta xin nhận.”
“Thật sao? Hoàng huynh không có việc gì là được rồi. Nhưng mà, sao hoàng huynh lại đeo mặt nạ? Hoàng huynh xinh đẹp như vậy, vì sao lại phải che đi a? Trên tay lại vì sao phải đeo bao tay? Hoàng huynh lạnh sao?” đôi mắt thuần thực của Quân Kì Du lúc này tràn đầy hiếu kì, thắc mắc, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Việc của ta cùng hoàng đệ không liên quan, nếu hoàng đệ đến chỉ vì việc này thì xin thứ lỗi, ta không thể tiếp đãi được rồi.” tròng mắt bình tĩnh của Quân Mặc Li, giờ phút này giống như biển lớn bị cuồng phong cuốn qua, mãnh liệt, u ám, sâu bên trong đôi mắt đen cất giấu oán hận, không cam tâm.
Quân Kì Du bị ánh mắt của Quân Mặc Li doạ đến, khuôn mặt tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh nếu không muốn nói Kì Du cũng sẽ không hỏi nữa…”
Quân Mặc Li nhắm lại hai mắt, khi mở mắt ra, trong mắt đã phục hồi bình tĩnh: “Tì nữ của ngươi tới tìm ngươi kìa, hoàng đệ mau trở về đi.” Quân Mặc Li nhìn thấy tì nữ từ xa đi tới, mệt mỏi nói với Quân Kì Du.
Quân Kì Du nhỏ giọng vâng, khi xoay người, trong nháy mắt lại đưa ra tay phải túm lấy mặt nạ trên mặt Quân Mặc Li. Quân Mặc Li bị động tác đột ngột này làm giật mình, khoảnh khắc phản ứng lại, hai tay hất mạnh tay của Quân Kì Du. Quân Kì Du bị lực đạo đánh tới làm cho mất đà, ngã mạnh xuống đất, quần áo trắng sạch sẽ bị dính bùn, chật vật nằm ở trên mặt đất.
Hai vị tì nữ vừa chạy tới nhìn thấy cảnh tượng điện hạ của mình bị Cửu hoàng tử dùng sức đẩy ngã trên mặt đất, nhất thời phẫn nộ vô cùng. Điện hạ đáng yêu, trong sáng như vậy, hảo tâm muốn đến thăm chính mình hoàng huynh, vậy mà lại bị đẩy ngã trên mặt đất. Thực sự không nghĩ tới Cửu hoàng tử cư nhiên đối đãi như vậy với Thập nhất điện hạ hiền lành tốt bụng…
Quân Mặc Li không chút thay đổi nhìn biểu tình phẫn nộ của hai vị tì nữ, xoay người rời đi.
Phía sau chỉ còn lại Quân Kì Du đang uỷ khuất rơi nước mắt và hai vị tì nữ đang lo lắng yêu thương điện hạ nhà mình.
Quân Mặc Li ngồi ở cầu thang trước tẩm điện của mình. Đôi mắt hắn trong suốt, thông thấu, đã không còn chút bóng dáng của phẫn nộ cùng oán hận.
Thực sự là một vở diễn hay a, Thập nhất hoàng đệ đáng yêu của ta, đây là lễ vật ngươi đưa cho ta lần đầu tiên gặp mặt sao? Có lẽ không lâu sau trong cung sẽ truyền ra thông tin Đồ Lan đến quốc Cửu hoàng tử vô lí, bạo ngược, ngay cả người thuần tịnh, thiện lương nhất đế quốc Thập nhất hoàng tử cũng đánh được. Cửu hoàng tử bạo ngược, ghen tị với hoàng đệ đáng yêu của chính mình?….. A a, đúng là một cách gọi hay a.
Trò chơi này chơi được thật sự vui vẻ, cũng đã chiếm được không ít tin tức hữu dụng, chẳng qua bàn tay bị túm đau, lại phải vài ngày mới có thể hồi phục.
Cho nên ai mới là vai diễn chính cho vở kịch này lại có quan hệ gì đâu?
A a, thực sự là vật càng đẹp thì càng độc a, trên đời này lại như thế nào tồn tại cái gọi là chân chính hoàn toàn đơn thuần trong sáng đâu?
[ =)) chương này thật là … làm cho người ta muốn lật bàn a toàn thuần tịnh, thuần tịnh, thuần tịnh…. đọc muốn điên]