CHƯƠNG 6
Phụng chỉ diện thánh
Bóng đêm buông xuống, tẩm cung của hoàng đế lúc này vẫn sáng ngời, ở giữa đại điện cao nhã hoa quý có đặt một chiếc bàn ngọc thạch màu đen rất lớn, ở trên mặt bàn bày một ít bộ sách, nghiên mực, giá bút,… Một vị nam tử mặc trang phục đen tuyền đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế trải thảm trắng cạnh chiếc bàn, trên vai là một con mèo đen đang nhắm mắt ngủ, ngón tay thon dài, trắng nõn hoàn hảo nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại của con mèo.
“Tìm được rồi sao?“ Hắc y nam tử nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh ôn nhu trầm thấp.
“Đã tìm được rồi, Vân Lạc lần cuối cùng xem tinh tượng, đã đoán được rằng, ngôi sao lạ kia quả thực đã rơi xuống trong lãnh thổ nước ta, hơn nữa, còn là thành viên hoàng thất.” Nam tử mặc áo trắng thanh dật đứng trước hắc y nam tử nhẹ nhàng nói.
“Sao? Tại trong hoàng thất? Thật sự là có ý tứ, a a…. Trẫm giống như thời gian rất lâu rồi không triệu kiến các vị hoàng nhân a, có phải là nên để ra chút thời gian tới để ý tình huống của bọn họ không?” đôi môi gợi cảm của hắc y nam tử gợi lên chút mềm nhẹ cười.
“…”
————————————-
Quân Mặc Li nằm trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ánh mặt trời buổi chiều chiếu qua cửa sổ, ấm áp dừng ở trên người hắn. Nhìn ra ngoài cửa sổ là một vườn lăng la hoa màu tím, lại nhìn các vật dụng màu tím khác ở trong phòng, trong mắt hắn hiện lên một tia chán ghét. Màu tím không khó coi, nhưng nếu như tất cả mọi thứ đều là màu tím, sẽ làm cho người ta cảm thấy khó chịu, bàn màu tím, giường màu tím, ấm trà cũng màu tím… Toàn bộ đều là màu tím, mỗi ngày đều nhìn thấy, cho dù có thích đến mấy cũng cảm thấy khó chịu. Hắn không phải không nghĩ đến việc đổi sang màu khác, nhưng bây giờ, rất nhiều chuyện hắn còn chưa nắm chắc, chưa hiểu biết hết, nếu chẳng may lại để lộ ra sơ hở gì, có lẽ sẽ đưa đến rất nhiều phiền toái. Chính vì vậy, hiện tại chỉ có thể ủy khuất ánh mắt của hắn…
Từ ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân, một nữ tử mặc cung trang màu xanh, dẫn theo hai thị nữ bê một khay y phục tím đi đến. Nữ tử ao xanh đi đầu tầm hơn hai mươi tuổi, bề ngoài khá bình thường, nhưng khí chất dịu dàng, bình thản, làm cho người khác cảm giác thoái mái.
Nhìn thấy Quân Mặc Li đang nhắm mặt dưỡng thần, vị áo xanh nữ tử khẽ gọi: “Điện hạ.”
“Chuyện gì?” Quân Mặc Li, từ khi các nàng tiến đến đã thanh tỉnh, vì vậy giọng nói không hề có chút buồn ngủ.
“Đế quân vừa tuyên chỉ, cho triệu kiến các vị điện hạ, cho nên Bích Ngọc tiến đến, thỉnh Điện hạ thay quần áo.” Nữ tử áo xanh cúi đầu, cung kính trả lời.
Quân Mặc Li mở mắt, nhìn đến trang phục hoàng tử hoa quý, đoan trang trên khay, không khỏi thở dài. Tuy rằng đã biết trước rằng ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Nhưng thôi, như vậy cũng tốt. Có lẽ thực sự là có chuyện gì đó không thể tưởng tượng được đã xảy ra.
Quân Mặc Li đứng lên, Bích Ngọc cầm trang phục hoàng tử, đang định giúp Quân Mặc Li mặc vào thì hắn lại né ra, đi đến trước giường, cầm chiếc áo đỏ do chính hắn, mấy ngày nay không có việc gì làm mà thiết kế ra, nói: “Ta muốn mặc cái này. Mau giúp ta thay.”
“Cái này… Điện hạ, khi gặp Đế quân phải mặc trang phục chính…” Bích Ngọc khó xử cầm quần áo, không biết như thế nào.
“Ta mặc quần áo như thế nào còn phải nghe lời ngươi sao? Ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử hả?” Quân Mặc Li cười lạnh.
“Xin Điện hạ thứ tội, nô tì sai rồi…” Bích Ngọc biết lời nói của mình có chút quá phận, hơn nữa xem ra vị điện hạ này đã thực sự thay đổi.
“Được rồi, mau giúp ta thay quần áo, quân phụ còn đang chờ triệu kiến ta đâu.” Quân Mặc Li nhìn Bích Ngọc quỳ trên mặt đất, khoé miệng gợi lên chút tươi cười. Lần này triệu kiến còn không biết rõ sẽ có chuyện gì tốt lành đâu, cho nên hôm nay không phải là thời điểm lãng phí thời gian vì việc như thế này.
Trên đường đi đến Đế cung, Quân Mặc Li thầm nhớ lại, Đồ Lan Đế quân?
Trong trí nhớ của thân thể này, vị hoàng tử Quân Mặc Li xem ra thực sự sùng kính, mê luyến vị quân chủ này. Tuy rằng chí nhớ có chút tàn toái, nhưng chính là căn phòng toàn màu tím mà bây giờ hắn đang ở cũng liên quan đến vị đế quân này đâu. Thật đúng là mong chờ a……. quân phụ của ta…..
Vệt áo dài màu lửa đỏ, theo từng bước chân mà bay lên, chiếc mặt nạ dưới ánh mặt trời, phản xạ ra từng vệt hào quang màu đỏ. Giữa một toà ngọc thế cung điện màu trắng, người kia như một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho người ta không để dời tầm mắt, không kìm nén được đi truy đuổi……