CHƯƠNG 15
“Nguy rồi.”
Hở? Cảnh Văn cùng Hạ Thụy Bác đều ngẩng đầu nhìn nữ sinh kia.
“Không biết sáng sớm có kịp vào học không, tiết Anh ngữ đầu giờ có nhiều kiến thức phải ôn tập.”
Hở?
Hạ Thụy Bác vẻ mặt thối thối, Cảnh Văn cũng dở khóc dở cười. Điều nữ sinh này lo lắng khác hoàn toàn với hai người bọn họ.
Những người khác đang suy nghĩ có thể thoát khỏi đây hay không, còn nữa…liệu ở đây rốt cuộc có nguy hiểm gì ảnh hưởng đến tính mạng của họ hay không. Thế mà nữ sinh kia vẫn có thể nghĩ tới chuyện học, thật không biết phải nói thần kinh cô ta quá thô hay cô ta quá vui tính.
“Ừ, ngày mai còn có thể sẽ kiểm tra phần đọc và viết.” Trong túi xách nữ sinh kia lôi ra một quyển sách tiếng anh, đôi môi không ngừng mấp máy tiếng Anh.
Cảnh Văn chỉ cảm thấy tính cách cô ta thật thú vị, nhìn trong mắt Hạ Thụy Bác, đối phương cũng có suy nghĩ tương tự.
“Cậu học trường nào ?”
Nữ sinh đầu không thèm ngẩng: “Tôi học Xuân Huy. Còn hai cậu thì sao?”
Cảnh Văn trả lời: “Tôi học Tứ Trung .”
Hạ Thụy Bác nói: “Tam trung.”
“Ừ, tôi tên là Vu Tuyết, rất vui được làm quen với hai cậu.”
Cảnh Văn cùng Hạ Thụy Bác rất nhanh giới thiệu tên họ.
Nữ sinh này đã giúp cho áp lực phai nhạt đi bao nhiêu. Cô ta xem xong một đoạn, liền khép sách lại học thuộc lòng. Cảnh Văn không nhịn được tò mò: “Cậu không sợ sao?”
Nữ sinh ngẩng đầu kỳ quái nhìn cậu: “Sao tôi phải sợ?”
“Ở đây có. . . . . .”
“Có ma a ?” Cô dõng dạc nói: “Vậy sao phải sợ . Bọn họ có thể làm gì chúng ta a? Với lại, ‘Tà’ không thắng ‘Chánh’, tôi cũng chẳng làm gì khuất tất, sao phải sợ ?”
Điều cô ta nói hoàn toàn có đạo lý, nhưng Cảnh Văn từ nhỏ đã nghe nếu thấy thần thì phải tỏ lòng kính trọng từ xa, quỷ thì nham hiểm, khó đoán , âm khí dày đặc, đáng để sợ . . . . . .
Cậu từ nhỏ đến lớn thấy nhiều các loại trạng huống con người ta khi chết đi, nào thì mắt lọt khỏi tròng, tứ chi gãy gập quái dị, mà vẫn có thể mặt không đổi sắc tiêu sái đi qua.
Nhưng trong lòng, vẫn có cảm giác vừa sợ vừa ghê tởm. Đây là chuyện thường tình, ai cũng đều khó tránh.
Nữ sinh bắt đầu lầm rầm tiếng Anh, Hạ Thụy Bác thầm thì hỏi Cảnh Văn: “Này, cậu từ nhỏ đã có thể thấy sao?”
Cảnh Văn có chút đông cứng , từ từ gật đầu.
Cậu không biết, Hạ Thụy Bác có phải bắt đầu sợ cậu hay không.
Dù sao chuyện này. . . . . . Tuyệt đối chẳng phải may mắn gì.
“À, kia. . . . . . Không có chuyện gì kỳ quái quấn lấy cậu chứ?”
Cảnh Văn cười khổ: “Đây là lần đầu.”
Hạ Thụy Bác thích thú bừng bừng hỏi: “Vậy, đại khái tổng cộng thấy qua bao nhiêu lần rồi?”
Cảnh Văn hết đường chạy trốn, người này thật là. . . . . . Tên ngốc lớn mật a.
“Rất nhiều, không nhớ rõ.”
Hạ Thụy Bác quay đầu nhìn bóng tối bao quanh: “Cậu có thấy gì quanh đây không?”
Cảnh Văn lắc đầu: “Không, ở đây quá tối, tôi chẳng thấy gì, chỉ . . . . . Có thể cảm giác được họ tồn tại.”
Hạ Thụy Bác tựa hồ cảm thấy gần gũi với cậu hơn, tiếp tục hỏi: “Vậy sao cậu cảm thấy được?”
Cảnh Văn có chút đau đầu: “Tôi cũng không phải biết tả thế nào. . . . . . Có chút lạnh lẽo, cảm giác kia không phải giống như bị gió lạnh thổi qua, mà là. . . . . . giống như bị một khối băng bao vây, không có một chút không thí để thở. . . . . .”
“Nghe thật quá hứng thú đi. ” Hạ Thụy Bác cầm lấy tay cậu, mắt sáng rực: “Ngày ngày đều nhìn thấy, thật quá thần kỳ.”
Cảnh Văn trong đầu muốn hung hăng đánh hắn ta một quyền, sau khi bình tĩnh trở lại. . . . . . Cậu vẫn quyết định đấm một quyền vào ngực hắn.
Hạ Thụy Bác ôm ngực nhe răng nhếch miệng: “Ai u! Trông cậu gầy teo mà khí lực thật lớn nha. . . . . . Ôi chao.”
Cảnh Văn có chút hoảng hốt, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng có bạn, cùng những người đồng trang lứa bảo trì một cự ly nhất định, động thủ đánh người . . . . . . Đây là lần đầu tiên.
“Đau à? Aizz, tôi không cố ý . . . . . .” Cảnh Văn có chút hoảng loạn: “Cái này chẳng phải chuyện hay hớm gì, thật sự tôi cũng rất phiền não, tôi ăn mãi không mập, hơn nữa. . . . . .” Cậu nói năng lộn xộn, cho đến khi thấy bả vai Hạ Thụy Bác run rẩy, bưng lấy miệng cười trộm, mới hiểu ra mình bị chơi xỏ!
“Cậu!” Không tự chủ nói ra một câu: “Cậu . . . . . Lừa tôi?”
Hạ Thụy Bác nín cười cực khổ, hắn đương nhiên sẽ không nói, hắn chỉ muốn Cảnh Văn thả lỏng một chút mới cố ý như vậy, nhưng mà nhìn dáng vẻ Cảnh Văn khi giận, rất. . . . . . đáng yêu.
Từ này đột nhiên toát ra, mặc dù dùng để hình dung nam sinh thì không thích hợp, nhưng Hạ Thụy Bác không nghĩ ra được từ nào khác.
Cảnh Văn trắng trắng mềm mềm, không có lỗ chân lông thô to, không có mụn như những nam sinh đến tuổi dậy thì, cằm bóng loáng, ai mà ngờ được trên khuôn mặt một nam nhân lại không có một chút tỳ vết nào như thế chứ.
Hai hàng lông mày nhíu lại, khuôn mặt bởi vì nóng giận mà đỏ hồng cả lên, nhìn lại thật. . . . . . rất đáng yêu, hơn nữa. . . . . . còn rất ngon miệng. . . . . .
Trong lúc nhất thời, thấy Hạ Thụy Bác bỗng nhiên trơ ngốc nhìn chằm chằm cậu, xung quanh một đám học sinh nằm la liệt, Sử Giai thì bất tỉnh nhân sự, cậu. . . . . . Cậu đã hoàn toàn bỏ quên bóng tối đang vây quanh.
Đương nhiên, chẳng ai chú ý tới Vu Tuyết đang ngồi cạnh đống lửa, chăm chú nhìn chằm chằm hai nam sinh kia, trong mắt cô phát ra tinh quang lấp lánh.
Hạ Thụy Bác cao lớn anh tuấn, vừa nhìn là biết thuộc dạng thanh niên yêu thể thao, thân thể tráng kiện. Cảnh Văn thì tuấn tú, hai người vai kề vai, hơn nữa, tay Hạ Thụy Bác còn chặt chẽ cầm lấy tay Cảnh Văn . . . . . .
Cảnh Văn cảm thấy có chút không phù hợp, không thoải mái lắm, nhưng mà. . . . . . không giống cảm giác khi gặp “Thứ kia”.
Cậu vừa quay ra đã đối mặt ngay với đôi mắt lấp lánh tinh quang như cú vọ của Vu Tuyết, chợt thấy rùng cả mình.
Thế là thế nào?
Nữ sinh này còn rất hào phóng tặng thêm vẻ mặt thèm thuồng cho cậu. . . . . À không…. Hai người bọn họ?
“Cậu . . . . . Không có chuyện gì chứ?” Cảnh Văn hỏi.
“Không có không có..e he he he ” Vu Tuyết che giấu nói, nhưng ánh mắt vẫn liên tục lóe lóe : “Các cậu không học cùng trường a? Làm sao quen nhau? Nhìn qua giao tình không tệ a.”
Cảnh Văn trong tâm phát giác có biến, Hạ Thụy Bác cũng có chút nghi ngờ: “Tôi vừa mới nói là quen nhau ở cung thiếu niên a .”
“A, đúng đúng .” Vu Tuyết tới gần chỗ hai người họ: “Thế còn, sau đó?”
“Sau này?” Cảnh Văn không hiểu lý do vì sao Vu Tuyết lại nhiệt tình với bọn họ tới vậy, giống như người bị đói ba ngày đột nhiên thấy một bàn yến tiệc màu mỡ đặt trước mắt.
“Sau này chúng tôi không gặp nhau, bất quá hôm nay lại cùng nhau đụng phải cảnh này.” Cảnh Văn đơn giản giải thích.
“Như vậy a .” Vu Tuyết tham lam không thỏa mãn với câu trả lời của cậu, liền truy vấn: “Lúc trước khi gặp nhóm tôi, hai người cậu ở cùng nhau a,… Lúc đó có phải cùng nhau tâm sự không?”
Cảnh Văn còn chưa kịp trả lời, Hạ Thụy Bác đã nói: “Ừ, Cảnh Văn rất tốt.”
Vu Tuyết lộ ra nụ cười nham hiểm: “Thật sao. . . . . . Mới lần thứ hai gặp lại đã không cần gọi họ rồi (chỉ kêu tên chứng tỏ rất thân mật), tôi thấy các cậu. . . . . . Ai u sẽ trở thành bạn rất thân đó a.”
Cảnh Văn có chút mờ mịt, Hạ Thụy Bác cười không thấy ánh mặt trời: “Nhất định sẽ!.”
“Muah hahahahahahah ” Vu Tuyết che miệng, phát ra tiếng cười khiến Cảnh Văn đứng ngồi không yên. Thanh âm kia, vẻ mặt kia, thái độ truy vấn không ngơi nghỉ kia, khiến Cảnh Văn nhớ tới trong lớp cậu, luôn có nhóm nữ sinh thường xuyên có hành vi cổ quái.
Thật là không thể hiểu được nữ nhân, Thượng Đế sinh ra họ và cũng chẳng thể nhìn thấu tâm can họ.
Bỗng nhiên xa xa, ba người đồng thời nghe một tiếng vang.
“Ì ì ì ì phần phật ruỳnh──” Thanh âm rất lớn, đang yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một tiếng như thế, khiến người ta khó lòng dự đoán được sắp tới là họa hay phúc.