CHƯƠNG 16
“Tiếng gì vậy?” Dù sao vẫn chỉ là một cô bé, Vu Tuyết khi nãy còn lộ ra biểu hiện kỳ dị, giờ vẫn không nhịn được mà run lên sợ hãi.
“Không biết.” Cảnh Văn đứng dậy, thuận tay rút ra một thanh củi đang cháy: “Tôi qua xem một chút.”
“Không.” Hạ Thụy Bác chặn cậu: “Tôi khỏe mạnh hơn, để tôi qua xem.”
Cảnh Văn an tĩnh nhìn hắn: “Cái này chẳng can hệ gì đến chuyện khỏe mạnh hay không. Tôi đi qua, có khi sẽ thấy gì đó. . . . . . Nhỡ đâu lại có ích với chúng ta. Tôi từ nhỏ thấy quen rồi, sẽ không quá nguy hiểm, các cậu không hiểu đâu. . . . . .”
“Nhưng thân thể tôi tốt hơn cậu, còn luyện qua võ thuật. Nếu có nguy hiểm tôi có thể chống đỡ, còn cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Cảnh Văn cố nói: “Kỳ thật. . . . . . Tôi thấy rất bất an, cậu cứ để tôi đi kiểm tra.”
Hạ Thụy Bác kỳ lạ nhìn cậu: “Cậu làm sao?”
“Ngay từ lúc bước vào lớp tôi đã biết nữ sinh kia không phải người. . . . . . Nhưng tôi cảm thấy cô ta không có gì nguy hiểm, cho nên cũng không nói ra. . . . . . Tôi cũng sợ, nhỡ đâu nói ra, mọi người không những không tin, ngược lại sẽ. . . . . .” Cậu ngừng một chút: “Nếu như ngay khi đó tôi nhắc nhở mọi người, nếu như ngay khi đó tôi ngăn mọi người lại, để mọi người không nên cùng cô ta đi chung thang máy, có thể mọi người sẽ không bị nhốt ở đây, đối mặt với bóng tối cùng nguy hiểm. . . . . . Nếu như tôi dũng cảm hơn, kiên quyết hơn. . . . . . Vậy nên. Hãy để tôi qua, tôi sẽ cẩn thận . . . . . . Tôi nghĩ, mình cần phải làm một điều gì đó. . . . . .”
Hạ Thụy Bác cầm lấy tay cậu lớn tiếng: “Cậu nói bậy cái gì vậy a! Như lời cậu vừa nói, cho dù khi đó cậu có báo với mọi người thì họ cũng sẽ không tin, có khi lại nghĩ cậu bị áp lực học hành nên nói linh tinh thôi. Với lại, cho dù không cùng nữ quỷ kia đáp chung thang máy như tôi với cậu, thì tại sao hai đứa mình vẫn bị đưa đến đây? Cậu đừng nên suy nghĩ quá nhiều, cậu không phải tự chịu trách nhiệm về việc này!”
Giọng hắn quá lớn, làm đám học sinh đang lim dim đều thức cả dậy.
“Ừmmm, Sao thế. . . . . . ầm ĩ quá. . . . . .”
Có một nam sinh không còn nhớ mình đang ở phương nào, hàm hàm hồ hồ lười biếng nói: “Mẹ, để con ngủ tiếp đi . . . . . .”
Vu Tuyết ngắn gọn giải thích: “Vừa nãy chúng tôi nghe thấy có tiếng động bên kia, chỉ có một tiếng nhưng thanh âm rất lớn, không biết là cái gì, cho nên muốn qua xem một chút.”
“Thế hả?” Gần như tất cả đều đứng dậy, chỉ còn lại Sử Giai đang nằm cạnh đống lửa.
“Gì? Cậu ta thế nào?”
“Có thể là hôn mê bất tỉnh?” Hạ Thụy Bác nghi ngờ nói.
Kỳ thật hắn muốn nói là cậu ta bị trúng tà hơn. Cảnh Văn, hắn, còn có Sử Giai, đều tình cờ gặp. . . . . . Điều không đáng gặp.
“Âm thanh đó như thế nào ?”
Vu Tuyết suy nghĩ một chút: “À, âm thanh quá lớn, ngược lại phân biệt không ra nó là tiếng gì.”
“Đi qua xem một chút đi?”
“Cùng đi chứ.” Có người đề nghị: “Nói không chừng có người đến tìm chúng ta thì sao.” Người khác không vui vẻ gì lắm: “Đừng tưởng như thế là hay, rất có thể là mấy người chết oan kia tới quấy phá đó.”
Cảnh Văn kiên định, nói: “Để tôi qua.”
Hạ Thụy Bác nắm chặt tay cậu không buông: “Muốn đi thì cùng đi.”
Rồi một tay kéo cậu, một tay giằng lấy thanh củi đang đỏ lửa.
Hai người vừa đi …, Vu Tuyết đã nhanh chóng rút tiếp một thanh củi, mỉm cười: “Cùng đi chứ, chúng ta học theo cổ nhân, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
“Đúng, nếu như là lệ quỷ thì dù chúng ta có cố gắng, một mống cũng không thoát được, phân tán nhau ra còn không bằng tập hợp ở chung một chỗ sẽ tốt hơn.”
Có nữ sinh tán đồng: “Đúng a, tôi xem phim kinh dị, mấy con ma thường giải quyết ai đi đơn lẻ, có rất ít phim nào mà con ma đứng trước cả nhóm người a. Chúng ta ở chung một chỗ, nhân khí vượng, nói không chừng ma quỷ sẽ sợ chúng ta mà bỏ chạy.”
Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt cười, tựa hồ thật sự có thể dọa nạt ma quỷ bỏ chạy.
“Ah!.” Một người nói: “Vậy Sử Giai kia làm thế nào? Không phải cứ để cậu ta ở cạnh đống lửa chứ?”
Hạ Thụy Bác thấy cậu ta nằm đó không nhúc nhích, nếu không phải còn hô hấp, thật sự có thể khiến người ta cho rằng cậu ta đã. . . . . .
Hắn hít thật sâu một hơi: “Để tôi cõng cậu ta.”
Lưu Bân đi tới: “Chúng ta thay nhau, một mình cậu sợ chịu không nổi.”
“Tốt!” Vu Tuyết đề cao thanh âm nói: “Mỗi người chúng ta cầm một thanh củi đi để chiếu sáng.”
Mỗi người đều một tay cầm thanh củi, một tay nắm tay người còn lại để dắt nhau.
Lưu Bân đi tuốt ở phía trước, Cảnh Văn chặt chẽ theo sau hắn, tiếp đó là Hạ Thụy Bác cõng Sử Giai, phía sau là Vu Tuyết. Bởi vì có ánh lửa ấm áp chiếu sáng, mọi người cũng dần dần chẳng còn thấy sợ, không giống như lúc mới bắt đầu ở trong bóng tối tìm đường.
“Tiếng vừa nãy ở bên này à?”
“Ừ.” Vu Tuyết gật đầu: “Chính là bên này truyền tới, không nhầm đâu.”
Đám Lưu Bân đi được một đoạn phía trước, có chút nghi ngờ: “Chẳng thấy gì cả.”
“Có lẽ còn ở phía trước nữa.” Vu Tuyết cũng có điểm không dám chắc.
“Kỳ thật ở đây không gian rộng như thế, âm thanh cộng hưởng, có lẽ. . . . . . Phương hướng này không đúng rồi a.”
Cảnh Văn dừng lại.
Phía trước đã cùng đường.
Lúc này những người khác cũng đã nhìn thấy.
Phía trước bọn họ – là thang máy.
“Đây là. . . . . .”
Một nhóm người nhìn nhau.
Khi nãy làm cách nào cũng không tìm được thang máy, bây giờ lại không hẹn mà gặp thế này.
“Đây. . . . . . Đây là chỗ lúc trước chúng ta xuống sao?” Một ai đó nói.
“Có lẽ” Lưu Bân nói: “Chỗ chúng ta học có hai cửa thang máy, hơn nữa vị trí ở cạnh nhau.”
“Kia, cái này. . . . . .”
Học sinh lại nhìn nhau. Sau đó đột nhiên toàn bộ thân thể cứng đờ, nhìn về phía trước.
Cửa thang máy từ từ mở ra, ánh đèn chói mắt làm tất cả mọi người khó có thể nhìn thẳng. Bên trong trống rỗng.
Sau khi cửa thang máy kia mở, phản ứng của mọi người là ── lùi lại.
Cảnh Văn cùng Hạ Thụy Bác liếc nhìn nhau.
Hạ Thụy Bác theo bản năng muốn xem Cảnh Văn có cảm ứng đặc biệt gì hay không.
Mà Cảnh Văn. . . . . . Lại rất kỳ quái, cậu không biết từ lúc nào mà mình lại quá dựa dẫm vào Hạ Thụy Bác, trong tâm cậu cũng là lo sợ bất an, cậu chỉ muốn nhìn Hạ Thụy Bác, lý do vì sao thì cậu cũng không biết.
Thật giống như, khi nhìn vào mắt hắn, cậu mới được truyền thêm dũng khí.