Mật Thám Phong Vân

Chương 162: Q.2 - Chương 162: Chim trong lồng




Đại hội luận kiếm đã xong vòng loại.

Không có gì bất ngờ xảy ra, ngoại trừ việc Phan Sư Quân - Đại sư huynh hàng chữ Sư bị chính sư đệ đồng bối Trương Sư Chính đánh bại trong chưa đầy mười chiêu. Tất cả tuy vậy đều chỉ tặc lưỡi, bởi dù thân phận sư đệ, Trương Sư Chính lại là nội tu. Qua đây càng thấy rõ khoảng cách giữa hai bên nội - ngoại tu.

Sau một ngày tranh tài, 4 cái tên lọt vào vòng chung kết đều là đệ tử nội tu, Trương Quân Bảo, Trương Sư Chính, Tiểu Uyển và một người tên Chúc Tề Bưu. Thiếu niên họ Chúc kia có thể coi như "ngựa ô", chả biết từ đâu đánh ra, khiến anh em phải lật đật chạy đi kiểm tra tên tuổi.

Chúc Tề Bưu hóa ra cũng là nội tu, chẳng qua gã là kiểu người "hạ thấp" đúng nghĩa, lầm lầm lì lì, bề ngoài lại tầm thường, lâu nay lọt thỏm trong nội tu không ai để ý. Chẳng ngờ lần này vừa xuất trận đã đi một mạch vào nhóm "Tứ cường". Cũng may đợt này không có đặt kèo cá độ, nếu không nhất định có kẻ phản giáo đi ăn cướp.

Ở một góc, một nhóm nam đệ tử đang tán gẫu :

- Ngươi nói ai sẽ giành vị trí đầu?

- Còn ai ngoài Quân Bảo, hắn đánh một mạch mấy trận, đến mồ hôi cũng không ra lấy một giọt. Ta còn nghe nói, lần trước xuống núi hắn đánh thắng cả cao thủ Sùng Thánh Tự.

- Chắc tên sư thầy kia cũng tầm thường ấy mà. Với lại, tên họ Chúc kia cũng không tệ.

- Vậy thì ngươi nhầm. Tên ở Sùng Thánh tự kia ngay cả Trương sư huynh cũng phải chịu thua. Còn tên Chúc Tề Bưu kia, ta thấy nỏ hết đà rồi.

- Hừ, dù sao ta chẳng ưa cái tên Quân Bảo, cứ ra vẻ giả vờ thâm trầm, làm như mình là thiên hạ đệ nhất. Để rồi mà xem, cuối năm dự Đại Kiếm Hội, thiên hạ rộng lớn, hắn sẽ bị đánh cho sáng mắt ra.

Một tên khác lại buông lời cảm thán :

- Kể ra thứ nhất thứ hai gì nếu đều vào tay họ Trương, không biết chừng nào mới đến họ Phí của ta.

- Hêhê, cũng chưa chắc. Ta nghĩ thứ hai sẽ là Tiểu Uyển.

- Tiểu Uyển. Ài, nha đầu đó xinh đẹp một chút thôi, dù sao cũng là nữ nhi, vào đến đây đã là "châm chước" lắm rồi.

- Cứ chờ xem. Ai cũng biết Trương sư huynh thích Tiểu Uyển, nếu hai người gặp nhau, đảm bảo Trương sư huynh sẽ nhường ...

- Phần thưởng là bí kíp thượng thừa a, nói nhường là nhường sao?

"..."

Trương Quân Bảo lúc này mặc kệ ánh mắt hâm mộ của đồng môn, ôm kiếm thong dong bước lên Luận Kiếm đài. Hắn đánh trận bán kết thứ nhất, đối thủ là Chúc Tề Bưu.

Phía bên cạnh, vài nữ đệ tử đang tíu tít :

- Trời ơi, hôm nay huynh ấy đẹp trai quá đi thôi.

- Này, có phải Soái ca hôm nay dùng nước hoa không? Đứng ở đây mà ta vẫn thấy ngất ngây.

"..."

Trương Quân Bảo trong Toàn Chân giáo như "mặt trời", vừa đẹp trai, vừa giỏi võ, gần như tinh túy đều ở cả trên người hắn. Chẳng qua tính tình điềm tĩnh ít nói, đám thiếu niên nhân đó nói xấu đủ điều, đại loại kẻ này quá tự cao, quá ra vẻ, quá "gay". Thậm chí hết cái để hơn thua, anh em đành đồn đoán anh Trương có khi bị "teo chỗ kia", tức là vẫn có chỗ thua kém. Các thiếu nữ ngược lại không để ý chuyện "to nhỏ", càng trầm lắng càng thần tượng, đêm về nằm mơ đều nhìn thấy "Trương Soái ca" mà tương tư, tiến độ tu luyện chung của Toàn Chân nghe đâu cũng bị trì trệ ít nhiều.

Trương Sư Chính đứng ở dưới nóng ruột nói :

- Quân Bảo, đánh thì đánh nhanh đi.

Trương Sư Chính gần như chắc chắn mình sẽ gặp Trương Quân Bảo trận cuối. Tiểu Uyển dù sao cũng là nữ nhi, Trương Sư Chính không coi ra gì. Gã mong chờ trận chiến với Trương Quân Bảo từ rất lâu rồi. Lần này chỉ cần thắng, tất cả hào quang sẽ trở lại tay gã.

Trương Quân Bảo chỉ cười nhẹ, vẫn chầm chậm đi lên, chắp tay nói với Chúc Tề Bưu :

- Chúc sư đệ, hết sức nhé.

Chúc Tề Bưu chỉ gật đầu. Gã biết cân lượng Trương Quân Bảo hơn hẳn mình, khuôn mặt nặng nề.

Bấy lâu Chúc Tề Bưu hạ thấp mình, tránh chuyện bàn tán phân tâm, chỉ lo âm thầm tu luyện chờ lần luận kiếm này. Hôm nay gã vào vòng Tứ cường thực ra vẫn còn con bài chưa lật, nhưng gã vẫn mong mình sẽ đụng Trương Sư Chính, để Trương Quân Bảo sẽ gặp Tiểu Uyển ở bán kết. Chúc Tề Bưu thời gian qua âm thầm đánh giá thực lực huynh đệ trong nội tu, biết Trương Sư Chính không đáng ngại lắm. Trương Quân Bảo và Tiểu Uyển hai người mạnh nhất đụng độ, bất kể ai thắng cũng bị hao tổn thực lực, chung kết đối với Chúc Tề Bưu sẽ có lợi.

Chẳng ngờ ông trời sắp xếp kiểu gì lại để gã đụng Trương Quân Bảo.

- Bắt đầu đi. - Tiếng một thanh niên đạo sĩ hô lên.

Cả hai ngay lập tức nhún một cái cả người trên không, sau đó cùng đạp chân vào không khí lao về trước.

- Trời, cả hai đều luyện thành Nhất Khí Đề Túng rồi kìa.

- Ta nhất định phải vào nội tu.

Ở dưới một mảnh quyết tâm. Tên họ Chúc nhìn "tầm thường" kia mà cũng luyện được, tên nào cũng thấy không phục.

...

Lúc này, ở Hà Bắc.

Lăng Phong bị đánh bay ra xa, nhân lúc tên kia bị Tần Quyền làm phân tâm, Lăng Phong nhanh như cắt chụp cơ hội.

Hắn vừa ngồi vừa xoay người ra sau dùng Âm Hồn Bất Tán ném cùng lúc 12 cây phi đao về phía đối phương.

Không quan tâm đối phương đỡ được hay không, Lăng Phong lại dùng Hoạt Bất Lưu Thủ vừa lùi ra sau vừa dùng Thiên Lý Truy Hồn phóng nốt 18 phi đao, ngón tay bắn như súng máy, mắt thường không thể nhìn nổi. Đặc điểm của Thiên Lý Truy Hồn rất kỳ quái, tận dụng khinh công của người phóng tăng sức mạnh, thậm chí có khi càng lùi xa càng mạnh. 12 cây trước chỉ là hư chiêu, 18 cây sau mới là sát chiêu.

Lăng Phong cũng không rõ vì sao hắn có thể cùng lúc phóng nhiều phi đao như thế. Chẳng lẽ lại vừa đột phá?

Chỉ là, tên áo tím chỉ bị bất ngờ chốc lát, ngay lập tức đưa trượng vẽ một vòng trong không trung. Đầu trượng vẽ đến đâu phi đao của Lăng Phong bị đánh rơi đến đó, giống như kẻ kia biết rất rõ tuyệt kỹ của Lăng Phong.

Hộ Giáo sứ áo tím dừng lại, trong mắt hiện ra vẻ khó tin, quát lên :

- Tất cả dừng.

Xung quanh hai bên ngay lập tức tản ra, ba người Thiên Nhẫn tụ về một chỗ. Phe Nam phủ chỉ còn vài người còn sống. Phe Mật Thám tự còn tệ hại hơn, chỉ còn Nguyệt Dung và người Lăng Hổ gọi "sư huynh". Nhóm Lăng Phong trừ Tần Quyền ra, ai cũng bị thương.

Lăng Phong đứng ở xa thở hổn hển. Hắn tiêu xài hoang phí, vèo một cái đã hết sạch phi đao, cũng hết sạch "chiêu độc". Hắn cứ nghĩ bất ngờ tung chừng đó phi đao có thể hạ đối phương, chẳng ngờ ...

Tên áo tím nhìn chằm chằm Lăng Phong :

- Ngươi học thứ này từ ai?

- Tình cờ lượm được. - Lăng Phong nói bừa.

Bộ Thiên Ma Truy Hồn Đao này do Kha lão truyền cho hắn, nhưng hắn chả việc gì phải nói ra.

Tên áo xám bên cạnh như nhớ ra gì đó, nói thầm vào tai người kia. Nghe xong người áo tím lông mày cũng giãn ra, khinh khỉnh :

- Hóa ra ngươi là đệ tử lão già kia, khó trách. Có điều, ngươi chỉ dùng được ba chiêu đầu tiên ...

Lăng Phong chột dạ, Kha lão chỉ đưa cho hắn quyển Thượng gồm ba chiêu, làm sao đám này cũng biết?

Tên áo xám nghĩ gì đó nói :

- Ngươi có muốn học nốt ba chiêu còn lại không?

Lăng Phong vẫn cố trấn định nói :

- Ta muốn hay không liên quan gì các ngươi?

- Haha, nói cho ngươi biết, lão kia cũng chỉ biết ba chiêu đầu mà thôi. Ba chiêu cuối đang nằm trong tay chúng ta, ngươi nói xem có liên quan không?

Lăng Phong im lặng, hắn đang bối rối.

Chẳng lẽ Kha lão có liên quan đến đám Thiên Nhẫn giáo này? Nhưng Kha lão là thủ lĩnh Mật Thám tự, mấy chục năm trung thành với nhà Tống. Trong khi Thiên Nhẫn giáo lại trợ lực cho nhà Kim, lại chỉ mới nổi gần đây.

Tên áo xám lại nói thầm gì đó vào tai người kia. Lăng Phong lúc này cạn kiệt thần lực, muốn nghe lén cũng chả nghe được. Chẳng qua, đối phương về thần còn cao hơn cả hắn, chắn chắn có cách ngăn chặn.

Tên Hộ Giáo sứ kia nghĩ gì đó, chắp tay nói với Mộc Hàm Yên :

- Quận chúa, lần này chỉ e phải tạm thời bỏ qua.

- Vì sao? - Mộc Hàm Yên khó hiểu hỏi lại.

Tình thế trước mắt, đám Lăng Phong chả khác nào "chim trong lồng", phe Thiên Sách phủ muốn giết hay bắt sống gì cũng có thể.

- Điều này ... - Tên Hộ Giáo sứ ngập ngừng. - ... mời Quận chúa theo ta ra sau.

Mộc Hàm Yên đưa mắt liếc Lăng Phong kỳ quái, chẳng lẽ tên Lăng Phong chết tiệt này lần này lại thoát chết?

Lăng Phong ở xa không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn không yếu thế, ngẩng mặt thách thức, còn "đá lông nheo" với nàng ta.

Tần Quyền đã lại gần, nói thầm :

- Tứ ca, chúng đang lơ là, đột phá ra thôi. Đứng ở đây làm gì?

- Ta và ngươi thì không sao, nhưng còn mọi người? - Lăng Phong đáp nhỏ.

- Mấy huynh đệ vào Hắc kỳ đều chuẩn bị tư tưởng cả rồi, bảo hộ nhau toàn lực thoát ra, chẳng may ai bị ... thì chỉ có thể trách mình thiếu bản lĩnh.

Lăng Phong không cho là đúng, nói :

- Lục đệ, không thể nói thế. Bây giờ đứng yên chờ biến có khi sẽ sống cả, việc gì phải liều lĩnh. Huynh đệ theo chúng ta từ lâu, ta không muốn ai bị tổn thất. Vả lại, còn hai nhóm kia ...

Cao Diệp từ lúc nào đã ở cạnh, nói :

- Ngươi còn thời giờ đi lo cho họ?

Tần Quyền vẻ mặt thất vọng :

- Tứ ca, có câu này ... huynh nghe đừng phật lòng.

- Nói đi.

- Bình thường đùa cợt không sao. Nhưng lúc này, nếu huynh vì hai nữ nhân kia để huynh đệ thua thiệt, đệ là người đầu tiên không tha cho huynh.

Cao Diệp cũng sẳng giọng :

- Ta là người thứ hai không tha cho ngươi. Hai nàng ta là gì của ngươi? Người thân sao? Hừ ...

Lăng Phong cười khổ. Huynh đệ nói cũng không sai, chỉ là ...

Thành Bích tạm thời không nói, nhưng Nguyệt Dung Lăng Phong nhất định không bỏ rơi. Hắn nợ nàng ta một lời giải thích.

Nguyệt Dung bất chấp nguy hiểm đi xuyên chiến trường Tống - Yên đến tận Hà Bắc, dù không gọi là tình yêu đi nữa, ít nhất cũng cho thấy nàng quan tâm Lăng Phong rất nhiều. Chỉ là, đến nơi lại thấy Lăng Phong ôm ấp nữ thống lĩnh quân phản loạn, tâm tình hỗn loạn. Bây giờ thủ hạ đi theo đều chết sạch, vừa rồi nàng huy kiếm đỡ trảo của đối phương giúp Lăng Phong đã bị thương nhẹ. Lăng Phong nếu bỏ người ta ở lại chạy một mình, quả thật không còn mặt mũi.

Đúng lúc này, Lăng Hổ lại gần nói :

- Tam ca, Tứ ca, đệ có thứ này ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.