Mật Thám Phong Vân

Chương 161: Q.2 - Chương 161: Luận Kiếm Phong




Chung Nam sơn, Luận Kiếm Phong.

Luận Kiếm Phong nằm cạnh Liên Hoa Phong của đệ tử nội tu. Nơi đây quanh năm mây mù bao phủ, từ tháng 6 mây mới tan đi ít nhiều, cũng cùng lúc Toàn Chân tổ chức Đại hội luận kiếm.

Ở lưng chừng núi có một khoảng sân rất rộng, giữa nền đá khắc hình bát quái cực lớn. Cạnh sân là một hồ nước không sâu lắm, gọi hồ Ngưỡng Thiên, đại ý nếu nhìn xuống hồ này sẽ có cơ may thấy cảnh "thiên giới". Quanh hồ có rất nhiều khối đá lớn, vài cây cổ thụ ngả bóng ra hồ, đủ loại màu sắc, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Phía cuối hồ là Ỷ Vân Nhai dựng đứng vô cùng hiểm trở. Ngay cạnh bờ đá xây một ngôi đình nhỏ, gọi Tiên Cảnh Vân đình. Nghe nói năm đó Vương Chân nhân ngồi trong đình này ngắm xuống hồ Ngưỡng Thiên, sau mấy ngày mấy đêm thì ngộ ra chân lý.

Lúc này, ở giữa sân lớn đã tụ tập gần trăm đệ tử, đều là "ưu tú trong ưu tú" của Toàn Chân. Tiểu Uyển là người xuất sắc thứ hai trong nội tu, dĩ nhiên đứng hàng đầu, bên cạnh cô là Trương Quân Bảo. Cả hai tuy mặc đạo bào giống đệ tử khác, nhưng lại toát lên vẻ khác người, hoàn toàn xứng làm cặp đôi "kim đồng ngọc nữ" của Toàn Chân.

Đứng phía trên, ngoại trừ Đỗ Thanh Xương đang bế quan, sáu người còn lại trong Thất tử đều có mặt.

Quan Vân Sơn với tư cách Đại sư huynh, mặt mũi vênh tận trời, đằng hắng nhắc nhở :

- Im lặng. Nhị sư bá có điều dặn dò ...

Dương Thanh Phong bước ra, chờ đám đệ tử trật tự lại, bắt đầu đọc lý do "khai mạc" :

- Các ngươi chắc cũng nghe qua. Gần đây Ma Môn xâm nhập Đại Tống, thiên hạ chỉ e sắp nổi phong ba. Bản giáo từ khi thành lập đến nay, luôn là đại diện cho chính phái toàn võ lâm Trung Nguyên, không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi vậy lần luận kiếm này có ý nghĩa rất quan trọng ...

Ở dưới bắt đầu xì xào :

- Nghe nói Lục sư bá bị Ma Môn đánh trọng thương đến nay vẫn chưa thể xuất quan ...

- Ta nghe tên La quản dược kể lại, Lục sư bá bị trúng độc rất nặng ...

- Hừ, đám Ma Môn đó quả nhiên hạ lưu bỉ ổi, đánh không lại thì dùng độc ám toán. Nếu chúng dám ngay mặt so chiêu, Toàn Chân chúng ta làm sao có thể thua chúng?

- Nói cũng phải, có điều bọn chúng là tà ma ngoại đạo a, đó là thói quen của chúng rồi.

"..."

Dương Thanh Phong đã nói đến đoạn kết thúc :

- ... Lần này, những vị trí đứng đầu bất kể nội tu hay ngoại tu, đều sẽ được chân truyền võ công thượng thừa, còn thêm trận pháp Vô Cực của bản giáo. Các ngươi nhớ cố gắng ...

Đám đệ tử hầu hết đều biết thừa mấy vị trí đó kiểu gì cũng rơi hết vào nội tu.

Nội tu và ngoại tu căn bản không cùng cấp bậc. Một bên được truyền dạy cả Lưỡng Nghi Kiếm pháp lẫn Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công pháp, thậm chí khinh công thượng thừa cũng có kẻ luyện được. Một bên chỉ mới luyện qua mấy môn cơ bản Nội Đan thuật, Trác Nhật Kiếm pháp, suốt ngày còn phải chạy đông chạy tây làm nhiệm vụ, cách biệt thấy rõ.

Dương Thanh Phong dừng lại rồi nhấn mạnh :

- ... Ngoài ra, người đứng đầu còn được trao cây Tam Thanh Phù Kiếm này, cùng bí kíp tu luyện Tam Thanh Vô Cực Công pháp. Đây đều là chí bảo của giáo ta ...

- Ồ. - Tất cả đều đưa mắt nhìn lên.

Chỉ thấy cây Tam Thanh Phù kia vỏ màu trắng bạc, chỗ chuôi kiếm được khắc hoa văn mạ vàng lấp lánh, đứa nào cũng ánh mắt thèm thuồng mơ ước. Còn cái gì Tam Thanh Vô Cực Công kia, nghe thôi đã thấy cao cấp. Ở Toàn Chân, phàm thứ gì đặt tên đụng đến "Tam Thanh" - ba vị thần tiên tối cao của Đạo giáo, chắc chắn hàng khủng.

Dương Thanh Phong nói xong quay qua Quan Vân Sơn dặn :

- Tập trung tất cả nữ đệ tử nội tu về chỗ kia, ta có điều dặn dò.

- Dạ, sư phụ.

Lát sau.

- Lần này luận kiếm, trong các ngươi ai đủ tư cách sẽ được chọn vào cung.

- Vào cung? Ý sư phụ là ... - Mấy nữ đệ tử đều giật mình, mắt tròn to nhìn Dương Thanh Phong.

- Đúng vậy, Hoàng cung.

Ở thời này, hai từ "vào cung" chỉ có hai loại ý tứ, nam thì làm thái giám, nữ thì thành cung nữ.

Toàn Chân giáo bấy lâu tuy được triều đình chống lưng, nhưng về bản chất vẫn là giáo phái giang hồ. Nay Dương Thanh Phong đùng một cái bàn chuyện "vào cung", đám nữ nội tu ai cũng bất ngờ.

Dương Thanh Phong chắp tay ra sau, thở dài nhìn ra xa nói :

- Các ngươi cũng biết, Toàn Chân chúng ta có được ngày hôm nay, một phần đều nhờ Đạo Quân ngầm giúp đỡ. Mấy tháng gần đây, thiên tượng liên tục xuất hiện, ma môn đột nhập, phía bắc phản loạn, Đạo Quân đang lo lắng cung cấm sinh biến, ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngài. Nhân việc này ta đưa các ngươi vào cung, làm nữ thị vệ bên cạnh các vị Đế Cơ Hoàng Phi ...

Nhìn đám đệ tử đều bộ dáng khó chịu, muốn ý kiến mà không dám nói ra, Dương Thanh Phong tiếp tục :

- ... Có nhớ lúc mới gia nhập bản giáo, các ngươi bị ta dẫn đi khắp nơi chứ?

Mấy đứa Tiểu Uyển nhíu mày nhớ lại, sau đó gật đầu.

Dương Thanh Phong chầm chậm nói :

- ... Cái đó là "lục cảnh", sơn - lâm - thủy - động - tuyết - thị. Một người nếu không trải qua đủ 6 hoàn cảnh này để tu luyện, vĩnh viễn không thể thành cao thủ.

Trong võ lâm, "lục cảnh" là tên gọi 6 môi trường tu luyện phổ biến, gồm đồi núi - rừng cây - sông nước - hang động - đồng tuyết và thành thị. Mỗi hoàn cảnh có những ưu - nhược điểm nhất định, đồng thời phù hợp với những môn công phu khác nhau. Có những kẻ thích đứng dưới thác nước để luyện, có kẻ leo lên núi để luyện, đều có nguyên do riêng. Không phải cứ luyện cái gì cũng chui vào động ra vẻ "thần bí" là thành cao thủ.

Đám đệ tử vẫn đứa hiểu đứa không, chuyện này thì liên quan gì việc "vào cung"?

Dương Thanh Phong tiếp tục :

- ... Các ngươi bấy lâu đã luyện qua "ngũ cảnh" đầu tiên. Lần này vào cung, cũng chính là hoàn cảnh cuối cùng, "thị". Mấy lần để các ngươi xuống núi, không tính là tu luyện, hoàn toàn chỉ để thư giãn. Một khi thành thị vệ trong cung, cơ hội cho các người thể hiện càng nhiều, làm tốt còn đem về danh tiếng cho giáo ta.

Đám nữ đệ tử nghe vậy đều thả lỏng, chúng ban đầu còn tưởng phải nhập cung làm cung nữ. Cung nữ nghe nói sẽ rất khổ cực, bị ức hiếp đủ điều, không cẩn thận còn liên lụy gia đình. Nhưng làm nữ vệ thì khác.

Đệ tử Toàn Chân giáo tuy việc ăn uống có thể tự nuôi tự trồng, nhưng cũng không thể rảnh rỗi sáng luyện võ tối về ngủ được. Giáo càng lớn, tiền bạc cần càng nhiều, tiền hương hỏa không thể cung ứng đủ. Thành ra, đệ tử Toàn Chân cũng giống các bang phái khác, nhận đủ thứ công việc bên ngoài, "bảo kê" có, hộ tống có, truy tung giúp quan phủ cũng có. Bởi Toàn Chân có tên tuổi, giá cả đi kèm cũng cao. Trong Toàn Chân, cũng chỉ nội tu đệ tử được ưu tiên hầu như chẳng phải làm nhiệm vụ gì, chuyên tâm tu luyện. Nếu bây giờ phải vào cung làm thị vệ, tính ra cũng chả khác mấy làm nhiệm vụ, thậm chí còn "oách" hơn hẳn.

Sở Linh nhớ ra gì đó hỏi :

- Vậy còn ... Đại Kiếm Hội sắp tới?

- Chuyện Đại Kiếm Hội đã có các sư huynh sư đệ lo. Dĩ nhiên nếu lúc đó sắp xếp được, các ngươi cũng có thể tham dự. - Dương Thanh Phong nói.

Tiểu Uyển cúi đầu im lặng, Dương Thanh Phong nhắc :

- Tiểu Uyển ...

- Dạ, sư phụ?

- Mỗi lần xuống núi ngươi vẫn đi tìm ai đó đúng không?

Tiểu Uyển hơi giật mình, chuyện này chẳng lẽ vi phạm giáo quy?

- Đệ tử thất lạc huynh trưởng nên ...

Nhìn bộ dạng lo sợ của Tiểu Uyển, Dương Thanh Phong ôn hòa :

- Một mình ngươi chỉ e lực bất tòng tâm mà thôi. Có điều, một khi ngươi có thân phận thị vệ cho triều đình, ngươi muốn tìm lại dễ hơn rất nhiều ...

Tiểu Uyển ánh mắt sáng hẳn lên, lời Dương Thanh Phong nói khiến cô lấy lại hy vọng.

Tiểu Uyển vào Toàn Chân giáo cũng vì muốn học được bản lĩnh, sau đó cùng Đại ca sống vui vẻ, kẻ nào dám bắt nạt cô sẽ trừng trị kẻ đó. Không ngờ vừa vào giáo thì Đại ca cũng mất tích. Mấy tháng này, cô dần dà muốn từ bỏ việc tìm kiếm tung tích Đại ca. Bởi giữa biển người Trường An, tìm một người không khác nào "mò kim đáy biển".

Sở Linh bên cạnh nghe vậy chen nói :

- Sư phụ, nói vậy làm thị vệ có thể ra lệnh cho quân lính?

- Gần như vậy, thị vệ trong cung không những bổng lộc nhiều hơn, ngay cả thân phận cũng cao hơn rất nhiều đám quân lính tầm thường. Ngươi nếu làm tốt, không chừng còn có thể đứng ngang hàng quan lại tướng quân ...

"Lợi hại như vậy?" Đám nữ đệ tử bắt đầu xì xào.

Dương Thanh Phong thực ra không nói hết, một khi thân cận với người trong Hoàng tộc, đứa nào biết cách ăn nói ứng xử, chỉ sợ "một bước lên trời". Chẳng qua đám đệ tử này còn quá trẻ, cũng không có dã tâm gì, Dương Thanh Phong tạm bỏ qua.

Đối với đám trẻ này, phần lớn xuất thân dân gian, quá khứ rất nghèo khổ. Tuy đã vào Toàn Chân giáo, thậm chí thành nội tu, học được võ công cao cường, nhưng kinh nghiệm sống rất ít ỏi, về thân phận vẫn chỉ là dân chúng tầm thường.

Trong mắt dân chúng, binh lính là một, quan lại là hai, đều là những nhân vật không thể phản kháng, không nên đụng vào. Lúc đầu nghe "vào cung", đứa nào cũng ái ngại. Bây giờ Dương Thanh Phong lại nói công việc không quá khó, vừa có tiền, lại có thể đứng trên đầu quan lính sai khiến, chúng bắt đầu hưng phấn mong chờ.

Sở Linh nắm tay, vẻ mặt quyết tâm :

- Vậy đệ tử nhất định cố gắng.

- Đúng thế. - Mấy đứa xung quanh đều gật đầu.

Một đứa đứng ra xin :

- Sư phụ ... đệ tử có thể báo tin về cho phụ thân không?

Dương Thanh Phong cười nói :

- Chỉ cần các ngươi luận kiếm đạt tư cách, trước khi vào cung, ta đặc cách cho tất cả về quê thăm gia đình.

- Hoan hô ... - Tất cả nhảy cẩng lên hò hét.

Riêng Tiểu Uyển trong lòng trùng xuống, cô không có nhà để về, cũng không có ai để báo tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.